Châu Văn Thanh cũng bực mình: “Cô còn mặt mũi mà nói à, lẽ nào không phải do cô cứ đòi cởi áo vu hại tôi, khiến tôi không thể không lấy cô, nếu tôi không lấy cô còn có thể biến thành cái bộ dáng này được sao?”
Anh ta đã dụ dỗ được một cô gái khác trong thôn, hơn nữa đối phương ngỏ ý kết hôn rồi có thể vào nhà bọn họ ở.
Kết quả đều bị Lục Thảo phá hỏng hết sạch.
Lục Thảo mím môi, không biết nên phản bác thế nào, cô ta khóc một lúc, thật sự không thể nhịn được nữa: “Châu Văn Thanh, anh mau dậy đi, chúng ta cùng nhau nấu cơm, ăn bữa nào hay bữa đó.”
“Ăn ăn ăn, sao cô không về nhà mẹ đẻ mà ăn?”
Vừa dứt lời, hai người đồng thời sững sờ.
Trong lòng Lục Thảo lập tức nhen nhóm hy vọng.
Đúng rồi, cô ta có thể tới tìm cha mẹ mình.
Tuy rằng bọn họ nói không cần cô ta nữa, nhưng cũng không thể nhìn cô ta chết đói được chứ.
“Tôi phải về nhà, tôi phải đi tìm mẹ tôi.” Lục Thảo run lẩy bẩy bò từ trên giường xuống, trong lòng cô ta chỉ có một chấp niệm: “Tôi phải đi tìm mẹ tôi…”
Cô ta lảo đảo đi ra ngoài cửa, tuyết trong nhà chưa quét, mỗi một bước đều lún vào trong tuyết, sau đó khó khăn rút ra rồi lại tiếp tục bước đi.
Trong đầu Lục Thảo chỉ có một suy nghĩ, cô ta muốn ăn cơm.
Châu Văn Thanh không hề đi theo, chỉ cần Lục Thảo có thể về ở hiển nhiên anh ta cũng có thể vào đó ở.
Nếu nhà họ Lục không cho anh ta về ở, vừa vặn anh ta có thể giải trừ quan hệ với Lục Thảo và về ký túc xá thanh niên trí thức.
Lục Thảo tốn hơn một tiếng đồng hồ mới đi được đến cổng nhà phòng cả nhà họ Lục, cô ta đẩy cửa, yếu ớt chống lên khung cửa, có hơi vô lực gọi: “Mẹ, mẹ ơi…”
Bác gái cả Lục đang ở trong bếp ăn cơm, bà ta nghe ra được giọng của Lục Thảo, hai đứa con dâu cũng đưa mắt nhìn nhau.
Bác gái cả Lục cắn răng: “Không cần quản gì hết, ăn cơm.”
Lục Thảo gọi một lúc cũng không có ai ra ngoài, cô ta không xông vào bên trong mà định chơi bài tình cảm.
Cô ta chậm rãi ngồi xuống đất, Lục Thảo đã đói rất lâu rồi, ăn mặc lại phong phanh, mặt đất thì lạnh giá, chưa đến một lúc đã lạnh buốt đầu mà ngất đi.
Âm thanh bên ngoài dần biến mất, mọi người đều tưởng cô ta đã đi rồi.
Chị dâu cả đi ra ngoài cửa gọi con thì nhìn thấy Lục Thảo nằm bên ngoài cửa, cô ta giật nảy mình, sau đó bình tĩnh lại, tưởng Lục Thảo đang giả bộ nên đi tới nhìn.
Cô ta ngồi xổm xuống vỗ lên mặt Lục Thảo: “Đừng giả vờ nữa, có gì mà phải giả bộ?”
Nhưng Lục Thảo không có một chút phản ứng nào cả, hơn nữa tay chân lạnh cóng, đã vậy khoảng thời gian này cô ta còn không được ăn no cơm, mặt gầy đi một vòng, xương gò má nhô lên.
Chị dâu cả cảm thấy không đúng: “Lục Thảo, em chồng…”
Lục Thảo vẫn không có một động tĩnh nào hết.
“Mẹ ơi! Không hay rồi, em chồng bất tỉnh rồi!” Đôi đũa trong tay bác gái cả Lục lập tức rơi xuống, bà ta vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Những người nhà họ Lục khác cũng vội chạy ra, bác gái cả Lục ngồi xổm xuống vỗ lên mặt Lục Thảo: “Thảo, Tiểu Thảo…”
Lục Thảo là cục thịt mà bà ta mang thai chín tháng mười ngày mới rớt ra, dù có tức giận và lạnh lùng đến cỡ nào nhưng nhìn thấy bộ dáng này của cô ta cũng sẽ mặc kệ hết tất cả.
Sắc mặt Lục Thảo vàng vọt, môi khô nứt nẻ, đôi mắt nhắm chặt.
Nước mắt của bác gái cả Lục lập tức rơi xuống, bà ta ngẩng đầu nhìn bác cả Lục, tay chân luống cuống: “Cha nó, làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ…”
“Mau khiêng vào trong nhà.” Bác cả Lục đi lên bế Lục Thảo lên.
Anh cả mở cửa phòng, rất nhanh Lục Thảo đã được đặt lên giường.
…
Chị dâu cả muốn nói lại thôi, lại bị anh cả kéo lại.
Nếu như cô em chồng là người tốt vậy tiếp tế giúp đỡ một chút cũng không có gì, nhưng cứ cố tình đây là một đứa phá nhà, bây giờ đón người về đây, sau này cái nhà đừng hòng sống yên ổn nữa.
Chị họ giãy khỏi tay của anh cả đi ra ngoài cửa, vào phòng mình.
Nếu mẹ chồng và cha chồng đón cô em chồng về, vậy bọn họ đi mà chăm sóc, cô ta cũng không quan tâm đâu.
Cô ta cũng không thiếu Lục Thảo gì cả.
Chị dâu thứ hai cũng vội vàng đi vào phòng mình, dự định chẳng thèm quản gì hết.
Dù sao cũng chẳng được kết cục tốt gì, hơn nữa Lục Thảo đã thành trò cười của toàn thôn rồi, cô ta ra ngoài cũng bị người lén lút chế nhạo mà cô ta còn chưa tức giận đâu.