Cha Tiết cũng không phải đơn giản là nấu cơm không ngon mà là vài năm trước bị người làm hỏng vị giác, khi ông ta nấu cơm thích bỏ thêm muối, càng ngày càng nhiều, hơn nữa bản thân cũng không nếm ra được.
Chứng bệnh kiểu tâm lý này sẽ tiếp tục bầu bạn với ông ta cả một đời.
Ba anh em chưa bao giờ từng nói là mặn, mà chỉ thi thoảng chê tay nghề của ông ta không tốt.
Nhưng cứ cố tình cha Tiết cũng rất tự tin.
Ông ta cười hì hì nhận hai con gà rừng và một con vịt hoang: “Yên tâm đi, không cần bọn họ nấu cơm, tối hôm qua cha đã cẩn thận nhớ lại trình tự làm thịt một lần rồi, lần này chắc chắn không khó ăn đâu.”
Tiết Khiêm và Tiết Dương: “…”
“… Hay là bỏ đi.” Tiết Ngạn lại lấy thịt trong tay cha Tiết về: “Con nấu xong sẽ mang qua cho mọi người.”
Tiết Dương vội vàng nói: “Đúng, bây giờ anh cả nấu cơm càng ngày càng ngon, đừng để cha nấu, lãng phí hết của, lãng phí đáng xấu hổ.”
Cha Tiết tức giận cởi giày định đánh Tiết Dương: “Thằng nhãi thối nhà con, ngày nào cha cũng nấu cơm cho con ăn nhưng chẳng nghe thấy con cảm ơn một câu nào, ngày nào cũng chê cha nấu cơm không ngon, đúng, vẻ ngoài trông khó coi một chút nhưng nấu cơm trông đẹp thì có tác dụng gì.”
“Cha, hôm nay là năm mới đó.” Tiết Dương khổ sở, nhanh chóng chạy mất.
Sao lại không chịu được đả kích như thế? Tiết Dương chỉ hận không thể lau nước mắt không hề tồn tại của mình, cậu bé đúng là mệnh khổ mà.
Cha ruột nấu cơm khó ăn còn không cho người ta nói, vừa nói là đánh người.
Cha Tiết sững sừ, lúc này mới nhớ ra đang là tết, hơn nữa chân cũng lạnh rồi, vội vàng đi giày vào.
“…” Tiết Ngạn xách cái gùi định về nhà: “Không còn sớm nữa, con về nhà trước đây, ăn xong bữa sáng sẽ tới đây chúc tết.”
Cha Tiết vội vàng bảo: “Đúng đúng đúng, Giai Giai còn đang mang thai, con đừng để con bé ở nhà một mình.”
Lúc Tiết Ngạn về nhà thì Lục Giai Giai vẫn chưa dậy.
Trời lạnh, trong chăn lại ấm áp, Lục Giai Giai chỉ hận không thể nằm trên giường cả ngày.
Nhóm lò xong, Tiết Ngạn bưng một bát nước nóng vào phòng, trong phòng đốt lò nên không khí khô nóng, buổi sáng rất dễ khô họng.
“Ngồi dậy uống nước nóng trước đi, sau đó dậy.” Tiết Ngạn nhéo gò má Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai duỗi một cánh tay tới, bị không khí lạnh thổi vào lại nhanh chóng rụt về, cô dụi mắt: “Có thể thêm một lúc nữa mới rời giường được không?”
“Hôm nay phải tới chúc tết cha và ba mẹ, hơn nữa, còn phải lì xì cho cháu trai cháu gái nữa.” Tiết Ngạn kéo người ra khỏi chăn: “Hôm nay ngủ nướng cả năm đều sẽ ngủ nướng.”
Lục Giai Giai: “…” Bây giờ cùng lắm mới hơn bảy giờ.
Cô chậm rãi mặc quần áo vào, Tiết Ngạn chê cô động tác chậm nên chủ động làm thay.
“Uống nước đi.” Anh đưa bát nước cho Lục Giai Giai, cô ngẩng đầu chậm rãi uống.
Tiết Ngạn giúp cô đóng cúc áo, nói: “Sau này có chuyện giống như ướt giày tối hôm qua nhất định phải nói cho anh trước!”
Lục Giai Giai suýt chút nữa thì bị sặc, cô nhanh chóng gật đầu.
…
Châu Văn Thanh xoa tay đi vào nhà phòng cả nhà họ Lục, anh ta ngửi thấy mùi cơm thơm mà nuốt nước miếng, cũng không ra vẻ văn nhân được nữa.
Mặt mũi nào có quan trọng bằng ăn cơm, Châu Văn Thanh chỉ muốn bây giờ mình có thể không đói là được, anh ta cười nịnh nọt: “Cha mẹ, hôm nay là năm mới, con và Lục Thảo tới đây thăm cha mẹ.”
Chị dâu cả đảo trắng mắt, cô ta biết sẽ tiếp tục có rắc rối nữa mà.
Lục Thảo kéo áo Châu Văn Thanh.
Bác gái cả Lục tưởng hai người này lại định giở trò gì đó, bản mặt lập tức sa sầm hẳn đi, đang định bất chấp thể diện đuổi hai người đi.
Về phần bác cả Lục, từ lúc Châu Văn Thanh tiến vào đã siết chặt nắm tay rồi.
“Mẹ, vợ chồng bọn con chúc tết cha mẹ.” Lục Thảo và Châu Văn Thanh quỳ xuống đất dập đầu.
“…”
Châu Văn Thanh vốn cũng chẳng muốn dập đầu, nhưng nghĩ kỹ lại thì anh ta đã lấy Lục Thảo rồi, bác gái cả Lục cũng được coi là mẹ vợ của anh ta, dập đầu một cái cũng không có gì.
Nếu hai người làm ầm lên, bác gái cả Lục chắc chắn sẽ trở mặt đuổi cả hai người họ ra ngoài.
Nhưng bây giờ hai người này đã dập đầu, trực tiếp khiến cả gia đình sững sờ.
“Cha mẹ, con gái với con rể chúc tết cha mẹ!”
“…” Đầu óc cả gia đình đều tắc nghẽn.