Hay là nói trước đây đều là giả bộ, bằng không sao lại vì vài ba lời nói mà không cần bà ta nữa.
“Bốp!” Mẹ Lục trở tay tát Phùng Tiểu Nha một cái: “Cái thứ không có lương tâm nhà mày, con gái dạy ra ác độc giống y như mày, mày tưởng mày quấn lấy bà không buông thì bà có thể thương hại mày sao. Bà nói cho mày biết, cho dù mày có quấn lấy bà cả đời thì bà mày cũng không sợ, nhưng đừng hòng chiếm được một chút lời từ trên người bà, bà không sợ mày, cho dù cá có chết thì lưới cũng không rách.”
Phùng Tiểu Nha ôm mặt mình tức thở hổn hển, môi bà ta run lên.
Thôn dân vây quanh càng ngày càng nhiều, ngược lại mẹ Lục không cảm thấy mất mặt.
Thời buổi này đều bàn đến sức chiến đấu, các bà già trong thôn đánh nhau thì đã làm sao? Có cái gì mà phải mất mặt, bà ta cũng không phải người có văn hóa gì, đánh thắng mới có thể diện.
Phùng Tiểu Nha lại không chịu nổi, bà ta kéo cô gái gầy trên đất đi ra ngoài.
Mẹ Lục hất cằm nhìn bà ta đi ra khỏi cửa.
Phùng Tiểu Nha người gầy mặt to, bà ta cũng không muốn cho mẹ Lục sống tốt mà quay đầu nói với mẹ Lục: “Phùng Đại Nha, bà nói chuyện cũng đừng tuyệt tình quá, cha chúng ta vẫn còn sống đấy. Hai năm này cơ thể ông ta không tốt, Đại Hổ, Nhị Hổ lại không hiếu thuận, sau này ông ta chắc chắn trông mong vào bà, ông ta cũng là cha ruột của bà, bà nói chặt đứt quan hệ thì chặt đứt quan hệ nhưng tôi nói cho bà biết, trên đời này thứ không dễ chặt đứt nhất chính là quan hệ máu mủ, đặc biệt là cha mẹ của mình, bà cứ đợi ông ta tới tìm bà đi.”
Sắc mặt của mẹ Lục lập tức khó coi.
“Còn không cút!” Lục Giai Giai vung cành liễu lên.
Phùng Tiểu Nha rụt cổ, đỡ cô gái gầy chạy vội.
“Mẹ, mẹ đừng để ý, bà ta chỉ nói lung tung thôi.” Lục Giai Giai nhìn thấy mẹ Lục căng da mặt.
Bà ta không nói tiếng nào trực tiếp đóng cửa, ngăn thôn dân khác ở bên ngoài, sau đó đi vào sân: “Nếu đến đường cùng, cái thứ hàng đó thật sự dám làm như vậy đấy.”
Lúc mẹ Lục tám tuổi thì mẹ ruột qua đời, bà ta còn nhớ rõ mẹ mình đã trải qua ngày tháng thế nào.
Rõ ràng lớn lên giống như trong tranh nhưng lại cứ cố tình gả cho một tên lưu manh ham ăn lười làm, chỉ thích rượu chè.
Người ngoài đều nói mẹ bà ta đúng là số khổ, bị tên lưu manh này chiếm lời mới dùng có ba cái màn thầu đã cưới được bà.
Thế này còn chưa tính, từ lúc gả cho lão cha già lưu manh, bà không chỉ bị đánh mà ngày nào cũng phải làm việc nặng để nuôi ông ta, cho nên mẹ bà ta với sớm uất ức trong lòng.
Chỉ là bà ta lại thừa hưởng gen của tên lưu manh kia, cả người không có một chỗ nào lớn lên giống mẹ mình.
Mẹ Lục không biết bản thân mình lúc ấy trông thế nào, chỉ biết ngày đêm làm việc, còn phải chăm sóc các em trai em gái của mình.
Bà ta cắn chặt răng: “Cho dù có một ngày ông ta tố cáo mẹ thì mẹ cũng không sợ, từ nhỏ đến lớn ông ta cũng chưa từng nuôi mẹ được một ngày, còn nữa, ông ta có con trai, còn ký giao kèo, cho dù bị mọi người chửi thì mẹ cũng không sợ!”
Trước tám tuổi vẫn luôn là mẹ bà ta nuôi bà ta, sau tám tuổi là bà ta nuôi cả gia đình, ơn dưỡng dục có thiếu cũng là thiếu mẹ bà ta, chứ bà ta chẳng nợ người đàn ông này gì cả.
Tâm trạng của mẹ Lục hiển nhiên bất bình, cha Lục đi tới đỡ bà ta về phòng.
Lục Giai Giai nhìn bóng dáng của mẹ Lục mà đau lòng.
Cô đã từng đọc một bản báo cáo điều tra, nói nhà mẹ đẻ có ảnh hưởng gần như xuyên suốt cuộc đời của một con người.
Cho dù là người có mạnh mẽ bao nhiêu thì cũng có những lúc yếu đuối, nó sẽ khảm sâu vào trong xương tủy, chỉ chút yếu đuối đã quấy nhiễu lòng đến long trời lở đất.
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn ăn cơm trưa ở nhà họ Lục, Tiết Ngạn xuống bếp còn Lục Giai Giai giúp anh nhóm lò.
Về phần chị cả và chị hai đều đã dẫn con cái về nhà mẹ đẻ.
Lục Giai Giai ở với mẹ Lục một ngày.
Chút buồn bực trong lòng mẹ Lục chỉ kéo dài trong chốc lát đã hồi phục lại nhanh chóng, đến chiều đã ồn ào kêu Lục Giai Giai về nhà từ từ nghỉ ngơi.
Lục Giai Giai bất đắc dĩ, đi theo Tiết Ngạn về nhà.
Ai mà ngờ vừa vào ngã rẽ đã giật hết cả mình.