Liên tiếp qua nửa tháng, ngày lành của Lý Phân và Lục Nghiệp Quốc cũng sắp đến.
Lục Ái Quốc xin nghỉ hai ngày từ thị trấn trở về, Trương Thục Vân thấy anh ta thì kéo tới hỏi: “Ái Quốc, anh ở đó học gì thế?”
“Bây giờ đoàn văn công đang xây lại, đều là làm mấy việc kỹ thuật đó thôi, công việc không bận, rất thoải mái.”
Trương Thục Vân nhắc nhở: “Anh không có bản lĩnh gì lớn, học hỏi mấy người có văn hóa đó nhiều hơn, không có hại đâu.”
“Anh biết rồi.” Lục Ái Quốc uống một hớp nước nóng: “Chuyện của em tư thế nào rồi?”
“Cũng xong xuôi cả rồi, ngày kia bọn họ kết hôn, anh về cũng vừa lúc, trong nhà bận rộn, bổ củi nấu nước cũng có một người làm.” Trương Thục Vân rất hài lòng, cô ta cầm cái áo nhỏ ra tiếp tục may.
“Sao em lại lấy của hồi môn của em ra?” Lục Ái Quốc sững sờ.
Bây giờ đều nghèo, lúc Trương Thục Vân gả đến đây chỉ mang một khúc vải tốt, vô cùng ấm áp.
Lục Ái Quốc hỏi: “Không phải em không nỡ dùng hay sao?”
“Em không nỡ dùng, nhưng không phải em gái sắp sinh con rồi sao? Đây là quần áo sơ sinh em làm cho đứa bé, trước dùng nước nóng ngâm một lượt mới bắt đầu may, đến khi đó chắc chắn sạch sẽ.” Trương Thục Vân không dừng động tác trong tay: “Anh yên tâm đi, em đã sinh bốn đứa con rồi, biết nên may quần áo cho em bé thế nào.”
“Đúng rồi, em còn định làm một đôi giày hổ nữa, vừa vặn làm thành một bộ.”
Lục Ái Quốc vừa cười vừa gãi đầu mình: “Vợ, em thật tốt.”
“Là em gái tốt với chúng ta.” Trương Thục Vân lườm Lục Ái Quốc một cái, sau đó nở nụ cười: “Nhìn bộ dáng ngốc nghếch đó của anh kìa.”
…
Thời tiết trở nên ấm áp dần, gần đây Lục Giai Giai càng thèm ngủ hơn, người cũng yểu điệu hơn.
Cô không ngủ đủ là không có sức, sau khi mang thai thật sự buồn ngủ không kiểm soát được, không cho cô ngủ thì cô sẽ cáu kỉnh nổi nóng, giống như thức cả một đêm vậy.
Lục Giai Giai nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng gõ cửa dữ dội bên ngoài.
Tiết Ngạn đi đến nhà họ Lục giúp đỡ, còn cô rúc trong chăn ngủ rất ngon.
Cô trở mình một cái, bên ngoài vẫn đang tiếp tục gõ.
Qua vài phút, bên ngoài vẫn đang gõ.
Lục Giai Giai ngồi dậy, cô kéo tóc mình, không nhịn được mà chửi tục.
Cô bực mình hô với bên ngoài: “Ai đấy?”
Bên ngoài vẫn gõ cửa như cũ.
Lục Giai Giai nổi giận đùng đùng mặc quần áo vào, cầm lấy cái gậy phòng thân mà Tiết Ngạn làm cho cô lúc nhàn rỗi rồi đi ra ngoài.
Ngoại từ người lớn ra, cô nhất định sẽ đánh người bên ngoài một trận đòn no.
Lục Giai Giai vác cái gậy gỗ lên vai, một tay đẩy cửa, cô nhe răng mở cửa ra, sau đó vẻ mặt lập tức cứng ngắc.
“Anh, anh ba…”
Cô lại nhanh chóng đóng cửa lại, trái tim đập dữ dội, đầu óc trống rỗng.
Cô chớp mắt, tay chân luống cuống, cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Lục Kính Quốc đẩy cửa, đôi chân dài bước vào trong, bỏ hành lý trên người xuống đất, đôi mắt hẹp dài quan sát xung quanh, lặng lẽ nói: “Lục Giai Giai, em ở nơi tồi tàn thế này à?”
“Cũng không tồi tàn lắm mà…”
Đây chính là nhà mới trong thôn, hơn nữa tất cả đều xây bằng gạch đỏ, đẹp hơn mấy căn nhà đất đó nhiều rồi.
Lục Kính Quốc lại đổi giọng: “Anh vẫn chưa về nhà, ai cho em lấy chồng.”
Trái tim của Lục Giai Giai chợt thịch một cái, nhưng cũng nổi giận: “Lục Kính Quốc, sao em không thể lấy chồng, em lấy chồng thì anh có thể làm gì hả? Có bản lĩnh thì anh đánh em đi!”
“… Giống côn đồ quá vậy.” Anh ta không đánh cô, anh ta muốn đánh Tiết Ngạn.
Lục Kính Quốc tiến lên, dáng người của anh ta sêm sêm với Tiết Ngạn, đều vô cùng cao.
Lục Giai Giai chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh ta.
“Em gái, có nhớ anh ba của em không?” Nét mặt của Lục Kính quốc hơi thay đổi.
Lục Giai Giai ôm anh ta một cái giống như trước kia: “Nhớ, người em nhớ nhất là anh ba.”
Lục Kính Quốc cười ha ha: “Lúc miệng ngọt là đang chột dạ.”
Lục Giai Giai: “…”
“Ngược lại ăn cho béo lên rồi, mặt cũng có thịt.” Lục Kính Quốc ấn lên vai Lục Giai Giai và quan sát: “Eo cũng to ra, chẳng qua trông ưa nhìn hơn trước.”
Lục Giai Giai cười với vẻ chột dạ, tròng mắt đảo một vòng, vội đổi chủ đề: “Anh ba, anh chưa biết hai ngày tới anh tư sẽ kết hôn đúng không, hơn nữa mẹ còn định tìm đối tượng xem mắt cho anh đó, đang tìm rồi.”
Lục Kính Quốc không đáp lời, vừa nhíu đôi mày vừa quay người khóa cửa phòng ngủ của Lục Giai Giai.
Anh ta cầm hành lý trên đất lên, hất cằm ra hiệu cho cô đi đằng trước: “Về nhà.”
“Anh ba, anh đừng hung dữ như thế, thật ra Tiết Ngạn…”
“Đừng, có, nhắc, tới, nó, trước, mặt, anh!”
“…”