“Tôi biết rồi.” Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai về nhà, vì giày mới vẫn chưa làm xong nên giày nhỏ đi vào đau chân.
Chân của Lục Giai Giai nhỏ, thường ngày mu bàn chân trắng hồng nhưng bây giờ sưng lên, so với cẳng chân trông cứ như chân của hai người khác nhau vậy.
Hơn nữa sau khi bụng to, đi đường, ngồi và nằm đều không tiện, lúc ngủ phần lớn đều phải nằm nghiêng, buổi tối phải trở mình mấy lần.
Đôi mắt đen của Tiết Ngạn dậy sóng, anh chưa bao giờ biết mang thai một đứa con lại khó như vậy.
Phần lớn đều chỉ thấy đứa trẻ nhà khác một năm là ra đời, chứ cũng chưa từng đặc biệt để ý đến.
Lục Giai Giai sau vài ngày rèn luyện cảm thấy hoang mang.
Không thể đứng lâu, không thể ngồi lâu, hơn nữa cô còn đau chân, ra ngoài đi một vòng mà chân đau đến khó chịu.
Cả người từ trên xuống dưới đều không thoải mái.
Lục Giai Giai nhìn Tiết Ngạn cả ngày bận tới bận lui vì mình cũng chỉ có thể nhịn xuống không nói, muốn nhanh chóng sinh con ra.
Mẹ Lục thương đến cay xè hai mắt, bà ta chưa từng nỡ để Lục Giai Giai chịu tội, nhưng mang thai sinh con lại là tội lớn nhất phải chịu.
Có đôi khi tâm trạng của Lục Giai Giai buồn bực, cả người khó chịu không chịu được sẽ đánh thức Tiết Ngạn: “Tiết Ngạn, đẻ xong đứa này em không đẻ nữa đâu.”
Tiết Ngạn xưa nay không hề do dự: “Ừm, chỉ đẻ một đứa thôi.”
Qua một lúc, Lục Giai Giai lại sờ bụng mình: “Thật ra em vẫn rất thích con.”
Mẹ Lục nấu cơm rất ngon, Tiết Ngạn đưa sách dạy ăn kiêng cho bà ta, mẹ Lục nhàn rỗi có thể thay đổi đa dạng nấu cho Lục Giai Giai ăn.
Lượng cơm của Lục Giai Giai ở giai đoạn sau nhỏ đi hẳn, cũng không còn thường xuyên đói nữa, ăn chưa được bao nhiêu đã no.
Tháng thai càng lớn thì Lục Giai Giai càng khó chịu, đến tháng thứ tám cô thậm chí còn không có cách nào cúi người gội đầu, nhưng cứ cố tình thời tiết tháng sáu nóng nực, chỉ có thể kêu Tiết Ngạn gội hộ cô.
Hơn nữa, cô đi đường không nhìn thấy chân, vì chân sưng nên phần lớn thời gian đều ở trên giường.
Đến mùa thu hoạch, nhà họ Lục kêu Lục Hoa qua đó chơi với Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn cũng không chọn việc nặng mà làm, làm xong rất sớm rồi về nhà.
Cứ cách một tuần bác sĩ nam ở phòng khám thôn sẽ tới nhà khám một lần, thai vị của Lục Giai Giai rất vững, chỉ đợi đến ngày sinh là được.
Điều kiện thiết bị ở bệnh viện cũng không tốt nên mẹ Lục tìm một bà đỡ tốt nhất ở gần đấy, chuẩn bị xong xuôi tất cả, chỉ đợi Lục Giai Giai đẻ thôi.
Đầu tháng tám, vừa mới mưa nên nhiệt độ giảm trong hai ngày, đột nhiên Lục Giai Giai đau bụng.
Tiết Ngạn vội vàng đi gọi mẹ Lục rồi lại chạy đi đón bà đỡ.
“Đau bụng bao lâu rồi?” Bà đỡ hỏi trên đường.
“Chưa lâu lắm.”
“Vậy không cần vội, đợi mở chậm cũng phải một ngày một đêm, nhanh thì cũng phải hai, ba tiếng.”
“Một ngày một đêm?” Tiết Ngạn gấp đến nhíu mày: “Cô ấy đau, không có kinh nghiệm, bà yên tâm, bà chỉ cần ở đó là được, muốn gì thì cứ nói thẳng với tôi.”
Anh chở bà đỡ đi.
Lục Giai Giai đau đến mức cả người túa mồ hôi, thời tiết này vốn đã nóng, dưới thân lúc đau lúc dừng, khi đau thì giống như bị đục một lỗ, đối với kiểu người sợ đau như cô mà nói thì nó quá đau đớn.
“Con gái, con đừng la, phải giữ sức.” Mẹ Lục run rẩy lau mồ hôi trên trán cho cô, dặn dò Trương Thục Vân ở bên ngoài: “Mau đi nấu bát trứng gà đường đỏ cho em gái cô bồi bổ sức lực.”
“Vâng.” Trương Thục Vân ở bên ngoài đáp một tiếng.
“Con không muốn đẻ, đau lắm... Sau này con không đẻ nữa đâu.” Lục Giai Giai đau đến mức túm chặt áo trên người, cô nói chuyện cũng ngắt quãng.
Cha Lục ở bên ngoài đi qua đi lại, ông ta nói với cha Tiết cũng đang thấp thỏm bất an: “Con gái tôi chỉ đẻ một đứa sẽ không đẻ nữa, cho dù là con trai hay con gái, nếu như các ông không muốn thì lấy vợ khác, con gái tôi tự tôi nuôi!”
Cha Tiết lau mồ hôi trên trán: “Ông thông gia, ông yên tâm, sau này nếu như Giai Giai không muốn đẻ nữa, tôi tuyệt đối sẽ không ép con bé, nếu Tiết Ngạn dám có lỗi với Giai Giai, tôi sẽ là người đầu tiên đánh chết nó.”
Bà đỡ rất nhanh đã được Tiết Ngạn chở tới.
Vừa đến nhà, anh đã nhét vào tay bà ta mười đồng tiền.