Cô nằm lên giường ở cữ, bên ngoài ánh nắng chói chang, mẹ Lục không lấy chăn bông gì cho cô mà chỉ lấy một cái thảm nhỏ dày hơn bình thường.
Chẳng qua như vậy vẫn rất nóng, cô muốn cầm quạt lên quạt nhưng mẹ Lục không đồng ý, chỉ có thể dùng nước nóng lau người.
Trên người có thể dùng nước nóng lau nhưng đầu không thể gội.
Lục Giai Giai lăn qua lăn lại trên giường, trừng mắt nhìn nóc nhà, trừ ăn ra thì chính là ngủ.
Cha Tiết đổi được hơn hai mươi quả trứng gà, luộc chín, sau đó dùng giấy đỏ từ từ lau, cẩn thận mài vỏ ngoài thành màu đỏ, sau đó tặng đến từng nhà một.
Có người hỏi: “Ông TIết, con dâu nhà các ông sinh con trai hay con gái vậy?”
Cha Tiết nhoẻn miệng cười: “Giai Giai sinh một bé trai, nhưng chưa từng nghĩ đến phân biệt trai gái gì cả, con đều thương như nhau.”
“Vậy chúc mừng nhé, nhà họ Tiết các ông có người nối dõi rồi.”
Nụ cười trên mặt cha Tiết hơi thu lại, quay người rời đi.
Trứng gà đỏ được phát một vòng, mọi người đều biết nhà họ Tiết có cháu trai.
“Nhà họ Tiết thật sự càng ngày càng tốt, năm ngoái mới kết hôn giờ đã có một đứa con rồi.”
“Thai đầu là con trai, Giai Giai có khả năng giống Đại Nha, vừa đẻ là dễ đẻ con trai lắm.”
“Đẻ con trai tốt bao nhiêu, có bao nhiêu cũng chẳng sợ, dù sao một đứa con trai cũng là đẻ, một đám con trai cũng là đẻ, có gì khác nhau đâu, có con trai thì có chỗ dựa, ai dám bắt nạt bà.”
Giống như Đại Nha, bốn đứa con trai cao lớn to khỏe, cho dù muốn gây chuyện cũng phải đắn đo cân nhắc.
“Tôi thấy năm sau Giai Giai vẫn sinh con trai tiếp!”
…
Lục Thảo mới tỉnh đã bị đè bụng, dạ dày cô ta vốn đã to, bác gái cả Lục lại đút cho cô ta ba quả trứng gà mới hồi lại được sức.
“Mẹ, con vẫn đói.” Cô ta một hơi có thể ăn hết mười quả trứng gà.
Bác gái cả Lục lộ vẻ mặt khó xử: “Tao kêu Châu Văn Thanh đi nấu ít lương thực cho mày rồi.”
Lục Thảo liếm môi, trên thực tế cô ta muốn ăn thịt, cô ta đã nhớ thương gà mái già ở nhà mẹ đẻ rất lâu rồi.
Trước đây lúc chị dâu cả và chị dâu thứ ở cữ đều sẽ giết một con gà, không biết liệu bác gái cả Lục có giết một con gà cho cô ta không.
Bác gái cả Lục bế con trai của Lục Thảo đi qua: “Tiểu Thảo, tao chỉ có thể giúp mày đến đây thôi, qua hôm nay, trừ phi mày sắp không còn mạng, bằng không tao sẽ không tới đây nữa.”
Bà ta nhìn căn nhà tồi tàn này mà hơi chua xót, nhưng cũng có thể làm thế nào được? Tất cả đều là do Lục Thảo tự mình chọn.
Lúc trước bà ta liều mạng muốn kéo cô ta ra khỏi hố lửa, kết quả lại bị chán ghét, tất cả những thứ bây giờ nói đến cùng đều là Lục Thảo gieo gió gặt bão cả.
“Tự mày chọn đường thì tự mày đi, tao không có cách nào giúp mày được nữa.” Bác gái cả Lục mím môi, chần chừ một lúc rồi nhấc chân đi.
Hai ngày nay bà ta vừa móc tiền vừa móc đồ, hai đứa con dâu trong nhà tuy bất mãn nhưng cũng không nói gì cả.
Bà ta cũng không thể khiến người ta quá lạnh lòng được.
“Mẹ, mẹ đang nói gì thế? Mẹ mặc kệ con sao?” Lục Thảo mặc kệ đứa trẻ bên cạnh.
Mẹ ruột mặc kệ cô ta, vậy ai chăm cô ta ở cữ.
“Oa oa oa!” Đứa trẻ bên cạnh gào khóc rất to.
Lúc này Lục Thảo mới dời ánh mắt lên người nó.
Bé trai siết nắm tay, toàn thân vừa đen vừa gầy, bay giờ khóc chỉ hận không thể trút hết toàn bộ sức lực ra.
“Nó sao thế?” Lục Thảo bế đứa trẻ lên, cô ta bất đắc dĩ vén áo, nhưng vừa mới sinh xong hoàn toàn không có sữa gì.
“Châu Văn Thanh!” Lục Thảo gân cổ lên gọi.
Châu Văn Thanh đi vào với vẻ chán ghét: “Gì?”
Lục Thảo yếu ớt bảo: “Anh cho con ăn chút gì đi, tôi cũng không biết sao nữa, bây giờ tôi không có sữa.”
Suy cho cùng cũng là con của mình, Châu Văn Thanh bế đứa bé đi ra khỏi nhà bếp với vẻ chán ghét.
Lục Thảo rất lâu cũng không có ai quan tâm, nằm trên giường lại ngủ tiếp.
Đến tối, Châu Văn Thanh vẫn không đưa đồ ăn cho cô ta, Lục Thảo cũng dần lấy lại sức, cô ta xuống giường, lại nhìn thấy Châu Văn Thanh đang bóc vỏ trứng gà.
“Châu Văn Thanh!” Cả người cô ta run lên, nhào tới túm tóc của anh ta.
Lúc trước cô ta đúng là mù mắt mới gả cho một tên đàn ông như vậy.
“Tôi liều với anh!” Vẻ mặt của Lục Thảo dữ tợn, ngồi lên người Châu Văn Thanh đánh.