Lúc này, Trịnh Tú Liên từ trong cửa đi ra, Lục Dạ theo phía sau cô ta, ngoan ngoãn ôm chân cô ta, gọi với giọng non nớt: “Mẹ, mẹ làm gấu nhỏ cho con, con muốn gấu nhỏ.”
Đại Sơn đứng nguyên tại chỗ nhìn rất lâu, thẳng đến khi Lục Cương Quốc nhìn thấy cậu bé.
Mặt của Đại Sơn đen nhẻm, cả người rất lôi thôi, gió lạnh thổi qua, mặt đã đỏ bừng lên.
Lục Cương Quốc đi ra ngoài, hỏi Đại Sơn: “Sao thế? Có phải mẹ con đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Mỗi lần Đại Sơn tới tìm anh ta trên cơ bản đều là vì chuyện của Điền Kim Hoa, anh ta nghĩ lần này chắc hẳn cũng vậy.
“Mẹ… mẹ con ho ra máu…” Đại Sơn cúi đầu.
Lục Cương Quốc sững sờ, anh ta liếc mắt nhìn Trịnh Tú Liên ở cách đó không xa.
Cô ta cũng nhìn anh ta rồi quay người đi về phòng.
Lục Cương Quốc quay đầu nhìn, sau đó thở dài một tiếng: “Cha không có cách giúp cô ta, cũng không có bất cứ thân phận nào để giúp cô ta cả.”
Đại Sơn cúi đầu, muốn quay người rời đi thì Trịnh Tú Liên đi ra ngoài, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Cương Quốc lúng túng vài giây, nghĩ đến trước khi hai người kết hôn đã nói rõ phải thành thật với nhau, cho nên anh ta nói chuyện Điền Kim Hoa ho ra máu ra.
Trịnh Tú Liên cúi đầu nhìn Đại Sơn, móc một đồng tiền trong túi ra đưa cho Lục Cương Quốc: “Nhà chúng ta cũng không gom góp được gì, tích lâu như vậy mới được có hai đồng tiền, em lấy ra một nửa để cô ta đi tới phòng khám khám thử, nhiều hơn thế này thì không có. Em hy vọng anh có thể biết cân nhắc chừng mực, đừng quản thêm chuyện của cô ta nữa.”
Lục Cương Quốc lắp bắp: “Tú… Tú Liên…”
Trịnh Tú Liên đặt một đồng tiền vào tay của Lục Cương Quốc, sau đó quay người đi vào sân.
…
Gần hoàng hôn, hai cha con đứng ở cửa, Đại Sơn ngẩng đầu nhìn Lục Cương Quốc.
Lục Cương Quốc đưa một đồng tiền trong tay cho Đại Sơn: “Cầm tiền này cho mẹ con đi khám bệnh đi, những cái khác cha cũng đành chịu.”
Đại Sơn cẩn thận nhận lấy, cúi đầu: “Vậy con đi ạ.”
Cậu bé quay người đi về phía nhà họ Điền, nhưng đi được vài bước lại dừng, chạy về phía Lục Cương Quốc, ngẩng đầu: “Cha, mẹ con đã biết lỗi rồi, cha có thể lại cưới mẹ về được không, một nhà chúng ta ở chung với nhau vẫn giống như trước kia.”
Lục Hảo dừng bước chân ở cửa, trong tay cô bé cầm đồ ăn vặt mà mình góp được.
Giống như trước đây sao? Trên mặt Lục Hảo chợt mang vẻ sợ hãi, cô bé không muốn giống như trước đây, không muốn cả ngày bị Điền Kim Hoa chửi tới chửi lui, không muốn cả ngày cúi đầu cưỡng ép bản thân làm một đứa ăn hại.
Càng không muốn mình trưởng thành rồi, tùy tiện gả ra ngoài để đổi sính lễ cho Đại Sơn.
Dựa vào cái gì?
Ý thức phản kháng trong lòng Lục Hảo đang tăng mạnh.
Dựa vào cái gì Đại Sơn vì sự lựa chọn của mình, không thể sống tốt mà muốn khiến các chị em cô bé phải thanh toán cho cậu bé.
Chỉ vì cậu bé là con trai, còn các cô bé là con gái sao? Con gái không phải con người sao?
Trong đầu Lục Hảo không ngừng xuất hiện cảnh tượng Điền Kim Hoa chửi mình với vẻ mặt dữ tợn, sắc mặt của cô bé trắng bệch, siết chặt kẹo trong tay.
Lần đầu tiên cô bé to gan giải phóng cơn giận của mình, cô bé đi đến cửa, nhìn Đại Sơn với vẻ mặt không có cảm xúc.
Chỉ nhìn cậu bé như vậy.
Vừa nghĩ đến khôi phục lại cuộc sống trước kia, trong đầu Lục Hảo thậm chí còn lóe lên suy nghĩ đi chết, lồng ngực giống như bị tảng đá to đè nặng đến không thở nổi.
Cô bé tưởng tượng đến tương lai mình sẽ trở thành người thế nào, cũng bằng lòng đánh đổi nỗ lực gấp trăm lần, nhưng một câu nói của Đại Sơn đã khiến cô bé có thôi thúc muốn chết.
Đại Sơn chưa nghe được câu trả lời của Lục Cương Quốc, lại nhìn thấy Lục Hảo.
Trên mặt cô bé đã không còn vẻ nhút nhát của ngày xưa mà nhìn cậu bé giống như đang nhìn kẻ thù, càng mang theo một loại cảm xúc mà cậu bé không nhìn rõ.
Đại Sơn sững sờ.
Lục Cương Quốc ngồi xổm xuống, đáp: “Cha với mẹ con không có khả năng đâu, nếu con muốn về, cha sẽ chủ động ra ở riêng, nhưng cha nhất định phải nói cho con biết trước, nhà chúng ta ra ở riêng cuộc sống sẽ không thể giống như khi con ở nhà ngày trước, con phải chuẩn bị sẵn sàng.”
“Con không muốn nó về.” Lục Hảo đứng ở cửa lạnh lùng lên tiếng.