Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 660 - Chương 660: Điền Kim Hoa Nôn Ra Máu 1

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 660: Điền Kim Hoa nôn ra máu 1

Đại Sơn bị giam hai ngày trong nhà kho, sắc mặt của mẹ Điền càng ngày càng lạnh lùng, Điền Kim Hoa vốn có hơi hối hận vì đã đánh cậu bé, nhưng cùng với thời gian trôi dần, lòng kiên nhẫn cùng dần bị dùng hết.

“Rốt cuộc mày có đi không hả? Lẽ nào mày không muốn cùng tao về nhà họ Lục hay sao?” Điền Kim Hoa nổi nóng, trong tay cô ta cầm gậy, cố gắng nhẫn nhịn.

Đại Sơn ngẩng đầu lên, giọng nói khàn đặc: “Đại Phi nói đúng, mẹ đúng là đồ ngốc, đã gả ra ngoài có cuộc sống tốt lại không hưởng, cứ cố tình đòi về nhà họ Điền, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa nhìn rõ, cha con đã lấy vợ mới rồi, cha sẽ không cần chúng ta nữa.”

Điền Kim Hoa trừng mắt: “Mày nói lung tung cái gì? Nếu mày đi tìm cha mày và cầu xin anh ta, anh ta có thể không cần chúng ta hay sao?”

“Mẹ đúng là đồ ngốc…” Đại Sơn vùi đầu vào cánh tay, cả người co rụt lại.

“Mày không đi thì tao sẽ đánh mày.” Điền Kim Hoa không nhịn được nữa, cô ta càng ngày càng cảm thấy con trai đang phản bội mình, sau nhiều lần rối rắm, cuối cùng đánh một gậy lên lưng cậu bé.

Đây đã là lần thứ hai Điền Kim Hoa ra tay mạnh với cậu bé.

“Mày có đi không? Rốt cuộc mày có đi không?” Cô ta cứ đánh một cái lại hỏi một câu, đánh rồi lại đánh, trong lòng lại cảm thấy hơi thoải mái.

Đại Sơn để cho cô ta đánh, cậu bé vùi đầu vào chân, nhìn mặt đất bên dưới.

Không ai cần cậu bé, có khả năng mẹ sắp chết rồi, chị gái cũng không cho cậu bé về.

Đại Phi nói đúng hết, cậu bé chớp mắt, hốc mắt ẩm ướt.

Buổi tối Điền Kim Hoa nằm mơ, mơ thấy mình về nhà họ Lục, tất cả mọi người đều nghe lời cô ta, đặc biệt là mẹ Điền vô cùng tốt với cô ta giống như đối với em trai cô ta vậy.

Đúng lúc này, cả người cô ta run lên, cảm giác dạ dày giống như lửa đốt.

Điền Kim Hoa đau đến tỉnh lại, tay đặt bên miệng, gần như trong nháy mắt đã nôn ra một ngụm máu.

Cô ta nhìn máu trên tay mình, nằm trong cái chăn mỏng dính, co người lại, lẩm bẩm: “Không sao, mình không sao.”

Qua hơn nửa tháng, Lục Cương Quốc hoàn toàn không tới tìm Điền Kim Hoa, Đại Sơn cũng không nghe lời cô ta, cô ta nằm mơ cũng muốn có một cuộc sống tốt.

Cô ta lại đánh Đại Sơn một trận, cả người rơi vào trong điên cuồng: “Tại sao mày không nghe tao? Nếu mày nghe tao thì chúng ta đã sớm về nhà họ Lục rồi.”

Đại Phi thật sự không nhìn nổi nữa, nó đứng bên cửa trừng mắt nhìn Điền Kim Hoa: “Cô có bệnh à, ngay cả con trai ruột của mình mà cũng đánh, không phải cô trông mong nó hiếu thuận cô hay sao? Cô còn đánh nó như vậy, dựa vào cái gì nó phải hiếu thuận cô?”

“Liên quan gì đến cháu!” Điền Kim Hoa hung dữ quay đầu lại.

Cô ta gầy như bộ xương, cả người giống như lệ quỷ bò ra từ lòng đất, Đại Phi sợ hãi rùng mình, nó nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Đại Sơn sắp chết rồi, cô không nhìn ra nó đang sốt hay sao?”

Đại Sơn mới tám tuổi, mới đầu cậu bé không tin Điền Kim Hoa sẽ đánh mình, sau này bệnh rồi, cậu bé hoàn toàn không có lực phản kháng, cũng không có sức chạy trốn.

Cậu bé mơ màng, cảm thấy như vậy cũng rất tốt, gần như cả ngày đều đang ngủ.

Mẹ Điền sợ Đại Sơn chết thật nên ngày nào cũng cho cậu bé uống thuốc dân gian, cái mạng vẫn còn treo ở đó.

Cũng không đến mức chết, chỉ là lúc thì khỏe lúc thì yếu.

Tiêu cự trong mắt của Điền Kim Hoa bắt đầu tụ lại, cô ta nhìn môi Đại Sơn trắng bệch, cái gậy rơi xuống đất, vội ngồi xổm xuống ôm đầu cậu bé: “Con trai, con trai của mẹ, là một bé trai.”

Bên này, mẹ Điền mừng rỡ đi từ bên ngoài vào, bà ta đi vào phòng của Điền Quang Tông rồi đóng cửa lại: “Tìm được người rồi, vẫn là nhà đó, chẳng qua sính lễ ít hơn một nửa, đợi tìm được ngày chúng ta sẽ lén lút đưa nó qua đó.”

“Mẹ đòi sính lễ sao? Chúng ta phải lấy sính lễ trước.”

“Lần này đưa một nửa trước, con nhìn xem.” Mẹ Điền vui vẻ móc mấy đồng tiền trong túi ra.

Bạch Đoàn càng ngày càng ngoan, lúc Lục Giai Giai đi làm sẽ thay tã cho cậu bé trước hoặc là để cậu bé cho cha Tiết trông.

Cha Tiết thương cậu bé thế nào cũng không đủ, cầu còn chẳng được, ông ta bế cháu: “Bạch Đoàn, cháu mau lớn lên, đến khi đó ông sẽ nấu đồ ăn ngon cho cháu, muốn ăn gì thì ăn cái đó.”

Ngón tay của Bạch Đoàn cho vào trong miệng mình, chảy nước miếng.

 


Bình Luận (0)
Comment