Ngược lại không phải sợ Tiết Ngạn phát hiện ra vết bầm trên cổ tay cô mà là anh lại đi tưới phân.
Cô còn nhớ một năm trước lúc mình mang thai ngửi thấy mùi này đã khó chịu bao nhiêu.
Lục Giai Giai vội vàng bảo: “Em không sao cả, hơn nữa em cũng đã nấu xong cơm trưa rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”
“Ừm.” Tiết Ngạn giơ tay đón lấy Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn hếch mũi, cậu bé chớp đôi mắt to, sau đó khóc nghiêng trời lệch đất.
Một bàn tay nhỏ vẫn luôn đẩy mặt Tiết Ngạn.
Lục Giai Giai vẫn luôn nín thở lập tức bị phá công, cô đi về trước định ôm Bạch Đoàn qua.
“Ọe.” Lục Giai Giai cảm thấy Bạch Đoàn cũng không thể cần nữa.
Thật sự quá thối, chắc chắn là dọn phân lâu năm rồi.
Tiết Ngạn: “…”
Bạch Đoàn quay đầu duỗi tay cho Lục Giai Giai bế, Lục Giai Giai chỉ có thể gắng gượng bế đứa bé về, cô chỉ hận không thể cầm bàn chải nhỏ rửa sạch người cho nó.
Bạch Đoàn vừa về lòng Lục Giai Giai lập tức vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi trên người cô mới không khóc nữa.
Lục Giai Giai vội vàng đi về phòng, cách Tiết Ngạn mấy mét, cô còn giảo biện: “Không phải em ghét bỏ anh, em không hề ghét bỏ anh chút nào, là Bạch Đoàn ghét bỏ anh.”
Bạch Đoàn nhoẻn miệng, ôm Lục Giai Giai cười khanh khách.
Tiết Ngạn nhìn thấy Lục Giai Giai về phòng ngủ, anh ngửi người mình nhưng lại chẳng ngửi thấy gì cả.
Rõ ràng anh đã vô cùng để ý rồi, tại sao hai mẹ con nhà này vẫn còn ghét bỏ anh như vậy?
Lục Giai Giai về phòng thay một bộ quần áo cho Bạch Đoàn rồi lại tự thay một bộ đồ khác, cô rửa tay, lúc này mới cảm thấy con trai bảo bối thơm tho rồi.
Bạch Đoàn cũng cảm thấy Lục Giai Giai thơm, nhìn thấy Tiết Ngạn là bĩu môi, chỉ sợ anh tới bế nó.
Tiết Ngạn nhìn hai mẹ con cách mình rất xa: “…”
Ăn cơm xong, Lục Giai Giai bế Bạch Đoàn nhìn Tiết Ngạn bổ củi, cô ở cách đó không xa nói: “Nếu như Điền Kim Hoa chết, trừ phi nhà họ Điền muốn nuôi, bằng không Đại Sơn chắc chắn là anh hai em nuôi.”
Dựa theo quy định hiện tại, người đầu tiên nuôi dưỡng chắc hẳn chính là Lục Cương Quốc.
Lục Giai Giai thở dài một tiếng, đẻ con ra thì phải có trách nhiệm, không có khả năng không ngoan thì không cần nữa, huống chi Đại Sơn mới tám tuổi, cho dù là từ luật pháp hay là về mặt đạo đức đều không có cách nào trốn tránh.
“Quản anh ta làm gì? Đàn ông thì nên nuôi vợ nuôi con mình, nếu ngay cả mấy việc này cũng không làm được vậy thì đừng kết hôn.” Tiết Ngạn thấp giọng: “Em cũng không cần nhúng tay nhiều thêm vào chuyện của bọn họ, cho dù bọn họ có ra ở riêng thì cuộc sống vẫn có thể trải qua, chỉ là khó khăn hơn một chút, ngược lại em đã giúp tụi nhỏ được đi học rồi, chỉ cần có thể đi học, những cái khác đều không quan trọng.”
“Giúp quá nhiều, anh ta sẽ không bao giờ học được cách nên nuôi dưỡng con mình thế nào.”
Lục Cương Quốc đang tuổi tráng niên, nghe ý của Lục Giai Giai, thời cuộc rất nhanh sẽ trở nên tốt hơn, chỉ cần có thể làm việc, có thể chịu khổ thì không có khả năng sống kém.
Lục Giai Giai nghĩ ngợi, giữa cha con quả thật không có cách nào nhúng tay vào.
Cô cũng không thể kêu anh hai không được phép nuôi Đại Sơn, đó chính là con của anh hai, còn nữa, cô cũng không có tư cách nhúng tay vào.
Lục Giai Giai cúi đầu nhìn Bạch Đoàn, nó cũng nhìn cô với đôi mắt long lanh.
Đột nhiên cô hiểu được tại sao cha mẹ không thể vứt bỏ con mình, cô nắn mặt của Bạch Đoàn: “Sau này con cũng phải là một đứa trẻ ngoan đấy.”
Lục Giai Giai chỉ vào Tiết Ngạn: “Cha con nhất định sẽ dạy dỗ con thật tốt.”
Bạch Đoàn nhìn Tiết Ngạn, nghĩ đến mùi thối vừa rồi, nó bĩu môi, chui vào lòng Lục Giai Giai.
…
Điền Kim Hoa vừa về nhà đã bị ném vào cùng chỗ với Đại Sơn, cơ thể cô ta thật sự quá kém, giống như đã hao hết toàn bộ khí huyết vậy.
Điền Quang Tông nhíu mày: “Hay là tìm người qua đây khám thử đi.”
“Con bị ngốc à, nếu tìm người qua đây khám vậy chẳng phải tất cả mọi người đều sẽ biết nó có bệnh sao?” Mẹ Điền xoa tay: “Mẹ thấy không có vấn đề gì lớn đâu, nghỉ vài ngày là khỏe lại thôi.”
Hai người khóa cửa đi ra ngoài.
Nửa đêm Đại Sơn mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Điền Kim Hoa nằm bên cạnh mình, bất động với gương mặt tái nhợt.
Cậu bé giơ cánh tay mang vết bầm tím, thử đẩy Điền Kim Hoa một cái, giọng khàn đặc: “Mẹ, mẹ ơi…”
Điền Kim Hoa vẫn không có động tĩnh gì.
Đại Sơn sợ hãi lùi lại, cậu bé vừa bò vừa lăn chạy đi gõ cửa: “Mẹ cháu chết rồi, mẹ cháu sắp chết rồi, có ai không, mau tới đây…”
Cậu bé vốn đang sốt nhẹ, gọi một lúc đã không còn sức nữa, Đại Sơn cầm cái bánh mới được mang tới cắn một miếng, cố gắng nuốt xuống cổ họng.
Cậu bé vẫn muốn sống.