“Anh hai nhìn thấy bộ dáng của Đại Sơn đã gần như phát điên lên, em không biết đâu, đáng sợ lắm, áo bông trên người thằng bé toàn là vết máu.” Ai lại nỡ nhìn con mình biến thành cái dạng này. Lý Phân xoa bụng mình đi về phía nhà họ Điền.
Tiết Ngạn đã tới nhà họ Điền trước, Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc dùng hết sức cũng suýt chút nữa không ấn lại được Lục Cương Quốc với gương mặt đầy máu.
Điền Quang Tông nằm trên đất bị đánh đến run rẩy, sợ hãi không ngừng lùi về sau.
Mẹ Điền và cha Điền thì vỗ đùi gào khóc, mà Đại Phi và mẹ nó thì trốn trong góc.
Là nó phát hiện ra không đúng, trước đó còn có thể nghe thấy Đại Sơn la hét, nhưng sau đó chỉ có tiếng đập cửa, cuối cùng thậm chí còn không có cả tiếng đập cửa nữa.
Nó sợ hai người này đều đã chết ở bên trong, lúc này mới đi tìm Lục Cương Quốc.
Nhưng bây giờ cha nó bị đánh thành cái dạng này, Đại Phi nhìn Đại Sơn, không biết có phải mình đã làm sai rồi không?
Tiết Ngạn đi lên giúp ấn Lục Cương Quốc lại, anh khóa lưng anh ta: “Nếu anh đánh chết anh ta vậy con trai anh phải làm sao? Vợ và con gái anh phải làm sao hả?”
“A!” Hai mắt Lục Cương Quốc đỏ ngầu, anh ta điên cuồng giãy dụa: “Các người thả tôi ra, thả tôi ra!”
Trịnh Tú Liên ngồi xổm trước mặt Đại Sơn, cô ta thậm chí còn không dám nhìn ra phía sau.
Tử trạng của Điền Kim Hoa quá khó coi, người gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, đôi mắt khép một nửa, thậm chí còn không hoàn toàn đóng lại.
Hướng mà cô ta quay đầu qua giống như đang nhìn Đại Sơn, mà lúc này Đại Sơn vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô ta như cũ, cậu bé chớp mắt, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng gì cả.
“Đại Sơn, con trai…” Trịnh Tú Liên gọi với vẻ nặng nề.
Đại Sơn bất động.
Lục Hảo chỉ liếc mắt nhìn một cái đã sợ hãi rơi nước mắt, càng đừng nhắc đến là Đại Sơn ở đây nhiều ngày như thế, cả người cô bé run lên cầm cập.
Trịnh Tú Liên gọi: “Chị cả, chị dẫn đám trẻ ra ngoài đi, mau dẫn tụi nó ra ngoài!”
Nước mắt của Lục Hảo rơi như mưa, ngón tay thậm chí còn không lau hết được nước mắt, cô bé hận người phụ nữ trong phòng kia nhưng chưa bao giờ từng muốn cô ta chết.
Cô bé ngồi xổm xuống đất, đầu vùi vào cánh tay, thất thanh gọi: “Mẹ…”
Lục Cương Quốc điên rồi, bất cứ ai nhìn thấy con mình biến thành cái dạng này cũng không thể bình tĩnh được.
“Thằng hai!” Mẹ Lục vội vàng chạy tới, đôi mắt như sắp nứt ra, bà ta thấy Lục Cương Quốc đã không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, lập tức vả một cái qua: “Thằng hai, mày có còn cần gia đình này nữa không?”
Lục Cương Quốc nhìn thấy mẹ Lục mà sững sờ, anh ta vừa khóc vừa đau đớn kêu: “Mẹ, con của con ngốc rồi, nó bị người nhà họ Điền hủy hoại rồi!”
Mẹ Lục thở ra một hơi nặng nề, bà ta ôm đầu Lục Cương Quốc: “Mẹ biết, nhưng nhất định phải sống trước đã, mấy người nhà họ Điền này có xứng để con cược một cái mạng sao?”
Tính cách của Lục Cương Quốc khá hàm hậu, lại không giỏi biểu đạt, chỉ biết bỏ sức lực nuôi gia đình nhưng mẹ Lục hiểu anh ta, đứa trẻ nào xảy ra chuyện, anh ta cũng dám đánh cược một cái mạng hết.
Lục Giai Giai bế Bạch Đoàn chạy qua, nhà họ Điền loạn như cào cào, cô đưa Bạch Đoàn cho Lục Hoa: “Tiểu Hoa, cháu bế em ra ngoài đi, chị tư, chị cũng đừng vào, ở đây trông Bạch Đoàn hộ em, bên trong rất loạn, đừng để đứa trẻ trong bụng chị bị thương.”
Bụng Lý Phân đã được sáu tháng, bây giờ đang là giai đoạn mấu chốt, cô sợ cô ta sẽ xảy ra chuyện.
“Em cẩn thận một chút.” Lý Phân dặn dò.
Lục Giai Giai đi vào, nhìn thấy anh hai ngày thường không giỏi ăn nói đang khóc đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Người phía sau buông anh ta ra, Lục Cương Quốc ngồi bệt xuống đất, sau đó anh ta lại quỳ xuống dập đầu với mẹ Lục: “Mẹ, là con trai bất hiếu, con biết Đại Sơn đã làm rất nhiều chuyện sai trái nhưng con không có cách nào không quản, nó là con trai con, là con không dạy dỗ nó tốt, phòng hai bọn con sẽ ra ở riêng, con sẽ liều chết nuôi bọn họ, là con có lỗi với mẹ!”
Anh ta dập đầu vừa nặng vừa mạnh, trán đã bật máu.
Mẹ Lục đỡ anh ta dậy: “Thằng hai, không có gì có lỗi với mẹ hết, con làm đúng, từ từ nuôi con của con, Tú Liên là một người tốt, gia đình con từ từ mà sống.”
Bây giờ có nói gì cũng vô dụng hết, từ khi thằng hai lấy Điền Kim Hoa là bà ta đã biết sẽ không ngừng có rắc rối rồi.