Đợi hai người uống xong, Lục Giai Giai lại đưa nước cho Trương Thục Vân.
Sau đó chính là Lục Nghiệp Quốc.
Tiết Ngạn nhìn thấy cô từ xa, anh cầm cái liềm đi tới, trước đây cũng không dám cách quá gần, chỉ sợ làm hỏng danh tiếng của cô nhưng bây giờ cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại giúp cô xách nước rồi.
Cẳng chân thẳng tắp và xinh đẹp của Lục Giai Giai lộ ra ngoài, cho dù làn váy đã rất dài nhưng Tiết Ngạn vẫn muốn che lại.
Anh sợ Lục Giai Giai không vui vì anh quá kiểm soát, dù sao thì mùa này cũng không ít thiếu nữ thích mặc váy, chỉ có thể nuốt cơn buồn bực xuống mà thôi.
“Anh không uống đâu, em ở nhà chăm sóc Bạch Đoàn là được rồi, lần sau đừng tới nữa.” Tiết Ngạn chắn ở một bên của Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai nâng mắt: “Thế sao mà được? Vụ thu hoạch mệt như vậy cơ mà.”
Tiết Dương mở to mắt phụ họa: “Đúng đó, anh cả, chị dâu thương anh như thế, tại sao không cho chị ấy đi đưa nước?”
Thời đại này vụ thu hoạch quan trọng, trường học cho nghỉ nửa tháng, đặc biệt cho trẻ con ở nhà giúp đỡ.
Tiết Dương lại cao lớn hơn rồi, cậu bé rót một bát nước đậu xanh: “Nước đậu xanh mà chị dâu mang tới vừa mát vừa ngọt, quá ngon.”
Tiết Ngạn nhìn cậu bé, giữa đôi mày mang theo vài phần lạnh lùng u ám.
Tiết Dương “…”
Tiết Ngạn uống ba bát nước đậu xanh rồi đứng dậy tiếp tục đi gặt lúa.
Lục Giai Giai cảm thấy anh không đúng mới hỏi Tiết Khiêm: “Anh cả em sao thế?”
Tiết Khiêm đảo tròng mắt, liếc mắt nhìn Lục Giai Giai, sau đó thấp giọng bảo: “Có khả năng cảm thấy chị ăn mặc quá đẹp, anh ấy không yên tâm.”
“…” Lục Giai Giai liếc nhìn cái váy trên người mình.
Đây cũng không phải váy mới, rõ ràng hai năm trước cô đã từng mặc ở bên cạnh Tiết Ngạn rồi mà, khi ấy cũng không có chuyện gì.
Lục Giai Giai cảm thấy có thể cân nhắc đến tâm trạng của đối tượng, lần sau cô sẽ không mặc váy nữa.
Cô xách giỏ đi về nhà, cảm thấy nóng nên dùng nước mát rửa mặt.
Bạch Đoàn đang chơi đồ chơi bằng gỗ mà cha Tiết vót cho cậu bé, thấy Lục Giai Giai về nhà lập tức duỗi hai tay tới: “A.”
Lục Giai Giai ngâm tay trong nước mát không cử động: “Không bế, trời nóng lắm, con chơi một mình đi, mẹ phải nấu cơm nữa.”
Bạch Đoàn không nghe hiểu nhưng thấy Lục Giai Giai không tới, cậu bé mím môi với vẻ tủi thân, bàn tay nhỏ kéo con hổ nhỏ bên cạnh.
“Thằng nhỏ này cũng rất nóng tính.” Mẹ Lục đỡ Bạch Đoàn dậy: “Vừa rồi đỡ không phải đi được rồi sao? Nào, đi cho con gái bà xem đi.”
Lục Giai Giai nghe được lời này cũng quay đầu lại, Bạch Đoàn được mẹ Lục đỡ dậy, chân bước một bước, ngẩng đầu nhìn Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai sững sờ, sau đó vui vẻ đi qua ôm Bạch Đoàn: “Bạch Đoàn, sao con lại lợi hại như vậy, đã biết đi rồi.”
Tuy nhất định phải có người đỡ mới có thể đi được, nhưng Lục Giai Giai vẫn rất kích động như cũ.
Bạch Đoàn nhoẻn miệng cười, nắm bàn tay của Lục Giai Giai rồi chui vào lòng cô, ngẩng cái đầu nhỏ lởm chởm tóc lên.
“Mẹ thấy qua ba tháng nữa là nó có thể tự đi được rồi.” Mẹ Lục cầm khăn lông trên vai mình: “Được rồi, con ở đây chơi với nó đi, để mẹ đi nấu cơm.”
“Để con làm cho.” Lục Giai Giai vội vàng bảo: “Mẹ, mẹ từ từ nghỉ ngơi đi.”
“Từ từ nghỉ ngơi cái gì, cũng có đi làm đâu, cả ngày ngồi ở đây, mẹ cũng nhàn phát hoảng lên được, còn nữa, con nấu cơm cũng không ngon bằng mẹ nấu.”
“…”
Lục Giai Giai ngồi trên cái chiếu trong sân, Bạch Đoàn đưa cho cô con hổ chẳng ra ngô ra khoai trong tay, mở to mắt nhìn cô.
Lục Giai Giai hỏi: “Sao thế bé?”
Bạch Đoàn a a hai tiếng, bò lên, bàn tay nhỏ nắm chỗ bị rách.
“Hóa ra là bị kéo rách à, để mẹ may lại cho con.” Lục Giai Giai thấy bên trong quả thật lộ ra vải vụn rồi, cô về phòng tìm kim, chậm rãi vá lại con hổ vải cho Bạch Đoàn.
Nói là một con hổ vải nhưng trên thực tế chẳng có chỗ nào giống cả, đầu không giống đầu, mông không giống mông.
Cô học với chị hai, kết quả may thành ra thế này, nhưng cứ cố tình Bạch Đoàn không ghét bỏ, ngày nào cũng chơi rất vui vẻ.
Con hổ vải không rách to, mất một lúc là Lục Giai Giai đã vá xong, Bạch Đoàn ngáp một cái, ôm con hổ vải bò vào lòng Lục Giai Giai.
“A.” Bạch Đoàn gọi một tiếng.
“… Hửm?”
“A.”