Bạch Đoàn lại chống tường đứng dậy, ngã vài lần mới bám vào tường đi được một bước.
Ngã đau rồi, cậu bé giơ bàn tay nhỏ tròn ủng chỉ vào chỗ bị ngã của mình, nói với vẻ mong đợi: “Đau.”
Lục Giai Giai vội vàng giơ tay: “Để mẹ xoa cho, xoa cái là hết đau.”
Bạch Đoàn một mình chống tường luyện vài ngày, cuối cùng cũng có thể từ từ bước được hai bước.
Cách ngày, Lục Giai Giai định cùng Lý Phân lên thị trấn mua ít đồ nên giao Bạch Đoàn cho Tiết Ngạn.
Hai cha con mắt to trừng mắt nhỏ, Tiết Ngạn nhìn Bạch Đoàn, vẻ mặt lạnh lùng: “Tiết Thừa Thụy, không phải con đang học đi đường hay sao? Đứng dậy chống tường đi tiếp đi.”
Bây giờ Bạch Đoàn đã gần như có thể nghe hiểu ý của người lớn, cậu bé nhìn Tiết Ngạn: “Cha, không đi.”
“Còn giở trò hờn dỗi với cha à.” Tiết Ngạn đứng bên giường, cái bóng to lớn bao phủ Bạch Đoàn, con ngươi màu đen của anh nhìn chằm chằm vào cậu bé, thấp giọng nói: “Một bé trai học đi đường một chút cũng rên rỉ, sau này làm sao nuôi gia đình.”
Bạch Đoàn ngẩng đầu, chịu áp lực từ Tiết Ngạn, cậu bé đứng dậy từ từ đi.
Tiết Ngạn đặt một lớp chăn mềm ở bên dưới dù có ngã cũng không sao, anh lạnh mặt: “Đi tiếp đi.’
Bạch Đoàn: “…”
Lục Giai Giai vừa về, Bạch Đoàn đã bổ nhào vào lòng cô: “Nhớ, mẹ.”
Tiết Ngạn dẫn đầu nói: “Vợ, hôm nay Bạch Đoàn đã chống tường đi nhanh hơn rồi.”
Lục Giai Giai kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”
“Ừm, chỉ là ngày thường quá chiều nó thôi.” Tiết Ngạn lặng lẽ ra hiệu.
Lục Giai Giai cười ngọt ngào đáp lại.
Không có cách nào khác, Tiết Ngạn hát vai mặt đen, cô cũng không thể cũng hát mặt đen tiếp được.
Bằng không chẳng phải Bạch Đoàn rất thảm hay sao?
Còn nữa, bây giờ cậu bé vừa mềm vừa dẻo giống như bánh ú tết Đoan Ngọ, cô có thể không thích hay sao?
Lục Giai Giai bế Bạch Đoàn, nhìn Tiết Ngạn với vẻ chờ mong: “Bạch Đoàn rất nghe lời, chưa bao giờ gây ra phiền phức gì, cũng không láo xược, hơn nữa mẹ với em cùng dạy dỗ nó, chắc chắn sẽ không có sai sót gì đâu.”
“Ừm.” Tiết Ngạn đáp lại một âm tiết lạnh nhạt.
Lục Giai Giai vừa cười vừa lấy đồ chơi mới mua cho Bạch Đoàn.
“Bạch Đoàn, nhìn này, mẹ mua trống bỏi cho con đấy.” Lục Giai Giai lắc hai cái.
Bạch Đoàn nhoẻn miệng cười, cầm lấy lắc, rơi xuống giường lại nhặt lên.
Mùng ba tháng tám, Bạch Đoàn đón sinh nhật, thời đại này tổ chức sinh nhật không lớn gì được, ngược lại Lục Giai Giai làm không ít đồ ăn ngon cho cậu bé.
Cuối tháng tám, cô dẫn Bạch Đoàn đi làm, không ngờ lại gặp Lục Kính Quốc trở về.
Năm ngoái Lục Kính Quốc không về, không ngờ năm nay lại về sớm như thế, anh ta nhìn thấy Lục Giai Giai là bước nhanh tới.
Anh ta nhìn cô rồi lại nhìn cục bông trắng trong lòng cô.
“Anh ba, anh về rồi!”
Tầm nhìn của Lục Kính Quốc vẫn rơi lên người Bạch Đoàn như cũ, anh ta ngây người một lúc rồi hỏi: “Đây là con em sinh đấy sao?”
“Vâng.” Lục Giai Giai hào hứng giới thiệu con trai mình: “Anh ba, nó tên là Tiết Thừa Thụy, đã một tuổi rồi.”
Bạch Đoàn cũng không sợ Lục Kính Quốc mà mở to đôi mắt nhìn anh ta.
“Đã lớn như vậy rồi còn để em bế? Không biết đi sao?”
“…” Lục Giai Giai lẩm bẩm: “Vẫn chưa đi nhanh được.”
Lúc Bạch Đoàn không để người đỡ cũng biết đi nhưng tốc độ đi chậm, lại bước nhỏ, cô vội làm việc nên lúc này mới bế đi.
“Để anh bế nó.” Lục Kính Quốc giơ tay đón Bạch Đoàn, anh ta không bế đến mấy đứa trẻ, cộng thêm ở trên chiến trường mạnh mẽ vang dội nên động tác cũng không nhẹ nhàng.
Có thể nói theo quan điểm của anh ta đã rất dịu dàng, không coi Bạch Đoàn là đầu gỗ mà mài.
Bạch Đoàn khó chịu, cậu bé ngẩng đầu nhìn Lục Kính Quốc, đôi mắt vô cùng giống Lục Giai Giai.
Hai người đối diện chừng ba giây, Bạch Đoàn ngoác mồm khóc thành tiếng: “Oa!”
Lục Kính Quốc: “…”
Anh ta lập tức luống cuống tay chân, chỉ hận không thể xách Bạch Đoàn lên: “Đừng khóc, còn khóc, con trai khóc cái gì?”
Lục Giai Giai: “…”
Quả thật giống y như Tiết Ngạn, không phải chỉ là một đứa trẻ thôi sao?
Lục Giai Giai nhướn mày: “Anh ba, bây giờ mẹ đang sống ở nhà em, anh đưa Bạch Đoàn về đó đi, em phải đi làm.”
Cả người Lục Kính Quốc cứng ngắc, anh ta bế cháu ngoại trai mềm mại trong lòng, đôi mày xưa nay kiêu ngạo cũng không nhướn lên nổi nữa, chỉ có thể nói: “Hành lý của anh nhiều lắm, ngày khác lại bế sau, em gái, em bế nó đi làm trước đi.”
Anh ta trả đứa trẻ vào lòng Lục Giai Giai, xách hành lý vội về nhà.
Sau khi Lục Kính Quốc đi được mười mấy mét, tiếng khóc của Bạch Đoàn lập tức ngừng ngay, cậu bé chớp mắt, chui đầu vào lòng Lục Giai Giai, lẩm bẩm.
Đây là tên nhóc xấu xa.