Ngày thường Tiết Ngạn hung dữ nhưng lúc giặt tã, đút sữa lại chưa bao giờ từng oán trách, mỗi lần khóc đều dỗ, cho dù muộn cỡ nào, chỉ cần vừa có động tĩnh là lập tức bò dậy, có thời gian cũng sẽ chơi với Bạch Đoàn.
Lục Kính Quốc thì sao, vừa về đã chọc Bạch Đoàn khóc, nhưng lại cam chịu mạo hiểm lớn như thế để tặng khóa trường thọ.
Thiệt tình, lúc chiều thì cực chiều, lúc dữ thì hở tí là lấy đàn ông ra nói chuyện.
Bạch Đoàn nhà bọn họ mới một tuổi thôi, có cần để ba người bọn họ PK một trận không?
Bạch Đoàn chỉ há miệng, đợi Lục Kính Quốc đi ra ngoài mới bắt đầu cầm khóa trường thọ trong tay chơi.
Lục Giai Giai lấy nó ra khỏi tay cậu bé, sau đó cất vào trong hộp.
“Muốn.” Bạch Đoàn nhìn cô.
Lục Giai Giai duỗi tay cất khóa trường thọ đi, bây giờ vật hoàng kim đều không thể bất cứ người nào biết được.
Cô nhét con hổ vải vào lòng cậu bé: “Con trai, chơi cái này đi, cái này vui hơn.”
Bạch Đoàn nhìn con hổ vải trong tay rồi bĩu môi.
Lục Giai Giai lập tức thơm hai cái: “Ngoan ngoãn chơi nhé.”
“A.” Bạch Đoàn nhoẻn miệng cười.
Lục Giai Giai nhét cái hộp vào trong chăn, sau đó thả Bạch Đoàn lên cái chiếu bên ngoài, lúc này mới về phòng, mở chỗ thường giấu đồ ra.
Tầm nhìn của cô rơi lên người Lục Kính Quốc: “Anh ba, hôm nay trời nóng, trong chậu còn nước nóng, anh đi tắm trước đi.”
Lục Kính Quốc cũng không biết đã ngồi xe lửa thời gian dài bao nhiêu, trên người có mùi mồ hôi, râu cũng mọc ra, tuy đôi mắt hữu thần nhưng người lại có chút mệt mỏi bôn ba.
“Được.” Lục Kính Quốc lấy một bộ quần áo sạch trong hành lý ra, bưng một chậu nước nóng về phòng tắm rửa.
Buổi trưa Tiết Ngạn về nhà, Lục Giai Giai cũng nói với anh chuyện của Lục Kính Quốc: “Năm nay anh ba về sớm.”
“Đúng là về sớm thật.” Mẹ Lục xào rau: “Nó nói lần này sẽ được điều về thủ đô, coi như là về đây thăm nhà một lần.”
Trên mặt bà ta mang theo nụ cười, con trai không cần mỗi ngày quanh quẩn trên ranh giới sinh tử nữa, buổi tối bà ta ngủ cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn đưa mắt nhìn nhau: “Điều về thủ đô?”
“Đúng.”
Lục Kính Quốc tắm xong đi ra ngoài, lưng của anh ta rất thẳng, chân lại dài, trên người mang theo vẻ hoang dã, Lục Giai Giai sững sờ, cảm thấy anh ba nhà mình lớn lên thật sự không tồi.
Tiết Ngạn sa sầm mặt mũi.
Lục Kính Quốc không để lộ ra quá nhiều chuyện, chỉ nói điều về thủ đô huấn luyện.
Ăn bữa trưa xong, cha Lục và mẹ Lục cùng Lục Kính Quốc về nhà cũ ở.
Bọn họ làm cha mẹ qua đây ở không sao, nhưng Lục Kính Quốc về rồi, cũng theo qua đây ở thì thật không dễ coi.
Nhưng Lục Kính Quốc chỉ có chỗ ngủ chứ không có chỗ ăn cơm, cũng không thể ngày nào cũng nước lạnh bếp nguội được.
Anh ta vừa về, các anh em lại tụ họp, Tiết Ngạn cũng uống vài chén rượu cùng.
Buổi tối về nhà lại quấn lấy không cho Lục Giai Giai ngủ, hơi thở của anh ẩm ướt mang theo mùi men: “Có phải em thích người làm lính không?”
“?” Lục Giai Giai sững sờ, cô đáp: “Bản thân em cũng không biết em thích người làm lính.”
…
“Vậy em còn nhìn anh ba em lâu như thế làm gì?” Anh ôm eo cô không buông.
Lục Giai Giai bất đắc dĩ: “Đó là anh ba của em mà.”
“Anh biết.” Tiết Ngạn buồn bực: “Thật ra năm đó anh cũng rất muốn làm lính nhưng không thể làm được.”
Anh cắn lên môi Lục Giai Giai: “Nhưng anh có làm lính hay không, em cũng chỉ có thể thích một mình anh.”
“…”
“Lục Kính Quốc không thích anh, nói không chừng đợi sau này em không cần anh nữa, anh ta sẽ giới thiệu một người làm lính cho em.”
“Rốt cuộc đầu óc anh làm sao thế hả?” Lục Giai Giai nhéo tai Tiết Ngạn: “Đã có thể làm diễn viên luôn được rồi đấy, phim tình cảm thiếu anh đúng là nhạt nhẽo.”
Tiết Ngạn uống đến mức đầu óc choáng váng, có hơi nghe không hiểu, anh hôn Lục Giai Giai thật mạnh.
Nửa đêm, Bạch Đoàn khóc muốn đi tè, Tiết Ngạn vừa nghe thấy tiếng khóc đã theo bản năng mở mắt, anh chống giường ngồi dậy, xoa huyệt thái dương nhức nhối.
“Tè.” Bạch Đoàn thấy Tiết Ngạn dậy, vỗ lên giường nhỏ kêu.
“Ừm.” Tiết Ngạn lộ vẻ mặt “suỵt” sau đó xuống giường bế Bạch Đoàn ra ngoài đi vệ sinh, ban ngày uống nhiều nên bước chân hơi loạng choạng.
Đi vệ sinh trở về bất cẩn đâm vào tường, anh theo bản năng bảo vệ Bạch Đoàn, ngược lại vai mình bị đâm.
Đầu óc Tiết Ngạn lập tức tỉnh táo hơn một chút, nhìn Bạch Đoàn không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, anh lạnh mặt, nhéo nhẹ lên gò má của cậu bé: “Chuyện tối nay không được phép nói với người khác, đã nghe thấy chưa?”
Bạch Đoàn cái hiểu cái không gật đầu.