Mới đầu Điền kim Hoa không chịu đi nhưng lại bị mẹ Lục đánh một cái, số thịt này kêu ai ở lại đợi cũng không có khả năng cho Điền Kim Hoa ở đây đợi, bằng không chắc chắn sẽ bị cô ta lén cầm về nhà mẹ đẻ một phần.
Còn nữa, ba đứa con trai của bà ta đang giết heo, còn thiếu phần của nhà bà ta được chắc.
Thôn dân thấy gia đình đại đội trưởng đi rồi, mỗi một hộ gia đình đều để lại một người ở sân đợi, còn những người khác về nhà nấu cơm và giặt quần áo, đợi lúc chia thịt lại tới sau.
Việc nhà đầy một đống ra đó, nhân lúc hôm nay rảnh rỗi cái nào nên giặt thì giặt, bằng không đợi ngày mai thu hoạch ai còn rảnh rỗi dọn dẹp nữa.
Cha Tiết ở bên đó vô tình nhìn thấy bóng lưng của Lục Giai Giai.
Nói thật, con gái nhà họ Lục yếu thì có hơi yếu một chút thật, nhưng khí chất này chắc chắn không phải người mà các cô gái bình thường có thể so được, nghe nói lúc trước đi múa trên thị trấn có rất nhiều thanh niên theo đuổi.
Ông ta lại dời tầm mắt nhìn lên người con trai mình, Tiết Ngạn đang mổ heo, sức anh lớn, ra tay lại vững, làm việc nhanh hơn người thường, loại việc bẩn này hiển nhiên cứ thế mà giao lại cho anh, mấy người đàn ông ở bên cạnh chỉ làm trợ thủ.
Cha Tiết thở dài não nề.
Nếu là trước đây, với điều kiện của nhà họ Tiết, con gái nhà họ Lục và Tiết Ngạn nhà bọn họ vừa vặn xứng đôi.
Về đến nhà, mẹ Lục về phòng mình lấy bột gạo ra.
Lục Giai Giai thì lại mang gùi của mình vào nhà bếp, cô lấy rau dại và nấm mà Lý Phân cho mình ở bên trên xuống trước.
Điền Kim Hoa thấy mẹ Lục không ở đây mới nhìn xuống đất, bĩu môi: “Em chồng, em mang mấy thứ này về làm gì? Cái đống cỏ này heo cũng không ăn được.”
Cô ta chưa từng thấy đứa con gái nào yếu đuối như vậy, sống ở nông thôn nhiều năm như vậy mà ngay cả rau dại cũng không biết đào, gả đến nhà chồng chắc chắn ngày nào cũng bị đập cho xem.
“Chị hai, chị cách xa tôi một chút.” Lục Giai Giai bịt mũi, Điền Kim Hoa dễ đổ mồ hôi lại còn không thích tắm, tóc dính bết lại tùy tiện buộc ra sau đầu, trên người cũng tự mang theo mùi mồ hôi chua lét.
Ghét bỏ cô ta khó ngửi à?
Sắc mặt của Điền Kim Hoa lập tức khó coi: “Em chồng, không phải chị nói em đâu nhưng em chạy lên núi đào một đống cỏ dại mang về đây, bây giờ đang bận như vậy em không làm việc thì cũng đừng nên rước thêm phiền phức cho người khác.”
“Cái gì mà tôi không làm việc?” Lục Giai Giai ngẩng đầu: “Mỗi tháng tôi đều có trợ cấp và tiền lương mười lăm đồng, một ngày chị kiếm được nhiều bằng tôi chưa?”
“…” Điền Kim Hoa lẩm bẩm: “Còn không phải do may mắn.”
Lục Giai Giai nghiêm mặt: “May mắn cũng là một phần của thực lực, làm sao chị biết may mắn này không phải do bản thân tôi tích góp được, vào đoàn văn công là vì tôi biết múa, có công việc này là vì tôi có học lực cấp ba, có điều kiện cơ bản nào không phải do bản thân tôi cố gắng mà ra.”
“… Vậy em nói đống cỏ tạp nham này ăn kiểu gì?”
“Tôi cũng không cho chị ăn, có bản lĩnh sau này chị đừng ăn đồ tôi mang từ trên núi về nữa.”
“Không ăn thì không ăn!” Điền Kim Hoa suýt thì bật cười thành tiếng: “Ai thích cái đống đồ cô đào từ trên núi xuống.”
Đồ mà Lục Giai Giai đào từ trên núi xuống cho dù có quỳ xuống cầu xin cô ta thì cô ta cũng sẽ không nếm thử dù chỉ một miếng.
“Cãi nhau cái gì!” Mẹ Lục cầm một cái chậu đi vào, bên trong đựng một muôi bột mì trắng, bà ta trừng mắt nhìn Điền Kim Hoa: “Hai đứa vừa mới nói gì đấy?”
“Chị hai nói đồ mà con kiếm được trên núi chị ấy sẽ không ăn ạ.” Lục Giai Giai lầm bầm, ngón tay thon dài cầm đống cỏ dại trên đất: “Mẹ, mẹ làm chứng cho con nhé, sau này con không cho phép chị ta ăn đồ của con.”
“Điền Kim Hoa, cô lại chọc con gái bà nữa, cô muốn chết à!” Mẹ Lục đập mạnh chậu bột lên bàn, bột mì trắng phả khói khiến Trương Thục Vân đang cầm bột ngô nhìn thấy một màn này cũng đau lòng chết mất thôi.
Cô ta cảm thấy người phụ nữ Điền Kim Hoa này có bệnh nặng rồi, hay ngứa mồm, đến giờ cô ta vẫn không hiểu nổi tại sao Điền Kim Hoa cứ nhất định phải đối chọi với em chồng mới chịu được, cô ta ngại mình sống lâu quá rồi sao?