Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 696 - Chương 696: Cái Gì? Tiết Ngạn Cũng Tham Gia Thi Đại Học Á 2

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 696: Cái gì? Tiết Ngạn cũng tham gia thi đại học á 2

Tiết Ngạn đang ngồi trước bàn học, Bạch Đoàn đi qua kéo ống quần anh: “Cha, con muốn cưỡi ngựa.”

“Không cưỡi.” Tiết Ngạn híp mắt, cười lạnh: “Tiết Thừa Thụy, bây giờ con đã lớn rồi, không thể cưỡi lên đầu cha tiếp được, biết chưa?”

Anh nhớ lúc nhỏ cũng chưa từng chơi cưỡi ngựa, nhưng lại cho thằng nhãi con này cưỡi nhiều lần?

“Con mới hơn hai tuổi, mẹ nói con vẫn còn nhỏ.” Gương mặt nhỏ của cậu bé búng ra sữa, móc ngón tay vào nhau, nói.

Tuy đi đường nhanh nhẹn nhưng vẫn là một cục bông tròn.

“Không được, mẹ con cũng nói bây giờ việc quan trọng nhất của cha là học, nếu không thi đỗ đại học thì con chỉ có thể ở nhà với cha, mấy tháng cũng không thể gặp được vợ cha.”

“…” Bạch Đoàn trừng to mắt, so với cưỡi ngựa thì cậu bé vẫn thích mẹ hơn.

Cậu bé quay người đi chơi xếp gỗ.

Lục Giai Giai về nhà, Tiết Ngạn lại ôn tập các điểm kiến thức một lần, ngón tay thon dài của anh ấn lên mi tâm, cũng không biết đang nghĩ gì.

“Sao vậy?” Lục Giai Giai đi đến bên cạnh anh: “Học mệt rồi thì nghỉ, chúng ta đã ôn tập sớm hơn người khác quá nhiều rồi, nếu không ngoài dự liệu thì có thể thi đỗ đại học rất dễ.”

“Không, chỉ là Bạch Đoàn cứ tìm anh đòi cưỡi ngựa, anh lại không đành lòng từ chối thằng bé.” Tiết Ngạn nắm bàn tay của Lục Giai Giai rồi xoa, cúi mắt: “Bây giờ vai hơi nhức.”

“Hả, anh đau vai sao?” Lục Giai Giai vội vàng bóp vai cho anh: “Chỗ này có đau không?”

“Hơi nhức.”

“Em đã nói từ lâu rồi mà, bây giờ anh đã lớn tuổi rồi, phải thường xuyên để ý cơ thể đi chứ.”

“…”

“Anh nhìn Bạch Đoàn xem, còn chưa nặng bao nhiêu mà bây giờ anh đã bắt đầu đau vai rồi, tuổi tác lớn thì chính là tuổi tác lớn, không thể gồng lên, biết chưa?”

“… Không, chỉ hơi nhức thôi!”

Sau khi mẹ Lục biết sẽ khôi phục kỳ thi đại học, bà ta đặc biệt tìm Lục Nghiệp Quốc mở cuộc họp: “Vợ mày qua hơn một tháng nữa là thi đại học, đi làm cũng đừng cần mẫn như thế, mày ở nhà chăm sóc nó, để nó thi cho tốt, đợi thi đỗ đại học rồi, nói không chừng đến khi ấy sẽ đón tụi bây qua đó.’

Mẹ Lục càng nói càng cảm thấy thằng con trai thứ tư này là một đứa ăn bám.

“Mẹ…” Lục Nghiệp Quốc muốn hỏi gì đó lại không dám nói, chỉ có thể ấp a ấp úng, qua một lúc, anh ta mới bảo: “Nếu Tiểu Phân thi đỗ đại học, mẹ nói bên ngoài tốt như thế, lỡ như cô ấy không cần con với Song Song nữa thì phải làm sao?

“Nói lung tung gì thế?” Sắc mặt của mẹ Lục thay đổi: “Loại lời này cũng đừng nói trước mặt Tiểu Phân, nếu để con bé biết được chắc chắn sẽ tức giận.”

“Con biết rồi.” Lục Nghiệp Quốc vẫn nặng nề tâm sự như cũ.

Anh ta về nhà, con gái đang ở bên cạnh chơi, Lý Phân đang ôn tập như đói như khát.

Cô ta bảo: “Nghiệp Quốc, em không có thời gian, anh nấu cơm đi, nếu không có chuyện đặc biệt quan trọng thì đừng gọi em, càng đừng quấy rầy em.”

“Ừm.” Lục Nghiệp Quốc bế con gái mình đi.

Bây giờ toàn bộ hy vọng của anh ta đều trông chờ vào Song Song, vợ anh ta thích Song Song như thế, chắc chắn không nỡ bỏ đi đâu, đến khi ấy cũng có thể dẫn cả anh ta đi.

Bầu không khí khẩn trương càng ngày càng nghiêm trọng, đặc biệt là những gia đình lấy thanh niên trí thức đó.

Trong lòng họ không thoải mái, muốn tìm một người mà trong lòng càng không thoải mái hơn, có người thì nhắm vào cha Tiết.

“Ông Tiết, con dâu ông muốn thi đại học, ông biết không?”

“Tôi có thể không biết hay sao?” Trên mặt cha Tiết vẫn mang nụ cười: “Đã nói với tôi từ lâu rồi.”

“Vậy ông còn vui như thế nữa à, ông nhìn bộ dáng của Giai Giai đi, với khí chất đó, nếu thi đỗ đại học và tới thành phố còn có thể nhìn trúng cái thôn quèn này của chúng ta nữa sao?”

Người đó nói lời ý vị sâu xa: “Ông không biết khoảng thời gian này trong thôn có bao nhiêu người cãi nhau đâu, đều là vì chuyện thi đại học cả, nhà đã sắp tan nát hết rồi.”

“Không thể nào? Không phải chỉ là thi đại học thôi sao?” Nụ cười trên mặt cha Tiết dần biến mất.

“Ông nhìn bây giờ có bao nhiêu người ly hôn đi? Nếu Giai Giai thi đỗ đại học, sau này chính là người thành phố, người thường sao mà xứng với nó, nếu nó gặp được người tốt hơn sẽ còn nghĩ đến mấy tên chân đất ở thôn chúng ta sao?”

“Nói vớ vẩn.” Cha Tiết hiếm khi mặt nặng mày nhẹ: “Con dâu tôi không giống những người khác, không phải là kiểu phụ nữ bình thường có thể so được, lúc trước khi nhà chúng tôi nghèo nó còn bằng lòng, làm sao có khả năng thi đỗ đại học đã không cần gia đình nữa!”

 


Bình Luận (0)
Comment