“Anh ba chị?” Lục Giai Giai ngồi thẳng dậy, ngây người mất hai giây rồi vội vàng xuống giường xỏ giày, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Lục Kính Quốc đứng bên dưới gốc cây to trước ký túc xá, anh ta mặc quân trang.
Anh ta đã hai mươi sáu tuổi, quanh năm sống trong quân doanh, lúc căng da mặt trông rất hung dữ, có sinh viên đi qua bên cạnh anh ta đều nơm nớp lo sợ.
“Anh ba!” Lục Giai Giai chạy bước nhỏ tới trước mặt Lục Kính Quốc.
Khóe môi Lục Kính Quốc chợt mang theo nụ cười, anh ta xoa đầu Lục Giai Giai: “Đi nào, anh ba dẫn em đi ăn vịt nướng ở thủ đô.”
“Tật xấu này của anh có thể thay đổi được không vậy?” Lục Giai Giai bất mãn lấy tay anh ta xuống nhưng rất nhanh cô đã đảo tròng mắt: “Có phải anh dẫn em đi gặp chị ba không?”
“Cô ấy giống em cũng đang ở trường này.” Lục Kính Quốc ra hiệu cho Lục Giai Giai đi bên cạnh, mở miệng nói: “Anh nghĩ chắc hẳn các em sẽ có chung chủ đề nói chuyện.”
“Thật sao? Có chung chủ đề thì tốt.” Lục Giai Giai cười vui vẻ.
Ngược lại cô không lo về quan hệ chị dâu em chồng, có Lục Kính Quốc ở đây, bọn họ chắc chắn có thể ở chung một cách ôn hòa.
Lục Giai Giai đi một lúc lại dừng bước chân, quay đầu nhìn Lục Kính Quốc: “Có phải em nên thay một bộ quần áo khác không? Vừa rồi xuống đây vội quá nên ăn mặc rất tùy tiện, tóc cũng chưa chải lại nữa, thế này cũng lôi thôi quá.”
“Anh đợi chút nhé, em về chỉnh trang lại.”
Lần đầu đi gặp chị ba nhất định phải để lại ấn tượng tốt.
Lục Giai Giai thay một đồ khác, lại chải tóc, trông hào hứng như thể đi gặp người trong lòng vậy.
“Giai Giai, không phải đối tượng của em mới đi rồi sao? “Tống Lập Lan ngồi dậy, vẫn chưa biết tình hình.
“Đúng rồi, nhưng em phải đi gặp chị ba tương lai của em.” Lục Giai Giai kéo phẳng áo, mặc áo len lên, bên ngoài khoác áo khoác mỏng, chỉnh trang một chút mới ra ngoài.
Nếu chị ba tương lai đã là người thủ đô, lần gặp mặt đầu tiên chắc chắn ăn vận không tồi, cô cũng không thể làm mất mặt anh ba được.
Lục Kính Quốc ở dưới tầng đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng Lục Giai Giai cũng xuống khỏi tòa nhà.
“Anh xem có được không? Không làm mất mặt anh chứ?” Lục Giai Giai xoa tay.
Lục Kính Quốc gật đầu.
“Đúng rồi, chị ba tên là gì?”
“Khổng Nhã.”
Hai người ngồi xe buýt đến cửa tiệm cơm, bọn họ đi vào trong.
Bên trong có phòng riêng đặc biệt, Lục Kính Quốc mở cửa, cô gái đối diện chậm rãi ngẩng đầu lên.
Cô gái lớn lên rất ưa nhìn, mày liễu mắt to, chủ yếu là trên người tản ra một loại khí chất đặc biệt.
Lục Giai Giai nghĩ ngợi cẩn thận, chính là nhã nhặn trầm tĩnh như nước.
Nếu nói cô chỉ là ngoài mặt ngoan ngoãn thì Khổng Nhã là ngoan ngoãn thật sự, là kiểu vô cùng dễ bắt nạt đó.
Ặc… lấy một ví dụ để nói thì anh ba cô và chị dâu tương lai chính là diều hâu và thỏ.
Ngoài mặt Khổng Nhã vẫn hơi khẩn trương nhưng giáo dục nhiều năm khiến cô ấy đè nén sự bất an lại, mỉm cười nói: “Giai Giai.”
Còn mang giọng nói nhẹ nhàng nữa chứ, nghe rất ngoan rất mềm mại.
Lục Giai Giai cũng cảm thấy nếu như mỗi ngày có một cô gái trẻ như vậy ở bên cạnh mình cô cũng sẽ cảm thấy thế giới đều ấm áp.
Chẳng trách anh ba nói phải từ từ theo đuổi, nếu như to gan theo đuổi chỉ sợ đã sớm sợ hãi chạy mất rồi.
“Chị ba… chị Nhã, em là giai Giai.” Lục Giai Giai đi vài ba bước đến ngồi bên cạnh Khổng Nhã.
Khổng Nhã hành động hào phóng, cô ấy lấy một hộp quà bên cạnh ra: “Đây là quà chị chọn cho em, lần đầu tiên mua quà cho em, không biết em thích gì, chọn rất lâu mới chọn cái này.”
“Vừa vặn quá, vừa rồi em với anh ba cũng đặc biệt tới trung tâm thương mại mua một món quà cho chị, em không biết hôm nay gặp chị, là vừa mới mua thôi.” Lục Giai Giai cũng cười rất ngoan, rất nghe lời, cô lén đặt xuống bên cạnh Khổng Nhã.
“Cảm ơn.” Khổng Nhã vừa cười đã hiện hai cái lúm đồng tiền.
Trông rất dễ bắt nạt, Lục Giai Giai rất muốn chống má nhìn.
Cô hỏi với vẻ mong chờ: “Chị Nhã, em nghe anh ba nói chị cũng đang ở trường đại học thủ đô, em có thể hỏi chị học chuyên ngành gì không? Đến khi đó có thể tìm chị chơi chung.”
“Chị báo danh ngành thiết kế, chủ yếu là liên quan đến phương diện phục trang.”
“Ồ, vậy chẳng phải sau này em có thể tìm chị đặt may đồ rồi sao?”
“Lúc nào cũng được hết.”