Anh ta không phải đồ ngu, sớm đã nhìn thấy đây là cái bẫy mà Trần Ngọc sắp xếp cho Lục Kính Quốc, chẳng qua lại vô tình đổi thành anh ta thôi.
Nhưng bây giờ chỉ có thể đâm lao theo lao, coi như chẳng biết gì cả. Anh ta thở ra một hơi, đặt tay lên hai vai Trần Ngọc: “Trong bụng cô vẫn còn con, đừng quan tâm mấy chuyện khác.”
Trần Ngọc nghiến răng: “Loại chuyện đạo đức bại hoại này làm sao tôi có thể không quản được, tô còn tưởng Lục Kính Quốc là người tốt đẹp gì, không ngờ sau lưng lại làm ra loại chuyện này, cứ đợi đấy, nếu để tôi bắt được bằng chứng xác thực, tôi chắc chắn sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt.”
Đều tại Lục Kính Quốc, nếu không phải anh ta nhiều lần từ chối cô ta thì làm sao cô ta có thể nghĩ đến mấy thủ đoạn đó được.
Kết quả bây giờ lại bị ép gả cho một trung đội trưởng nhỏ nhoi.
Lục Giai Giai không muốn đi nữa, cô ngồi lên băng ghế trong vườn trường: “Anh tìm em có chuyện gì?”
Lục Kính Quốc lấy hơn năm mươi đồng tiền từ trong túi ra, anh ta trực tiếp để vào túi của Lục Giai Giai: “Vốn muốn mua ít quần áo cho em nhưng anh không có nhiều thời gian như vậy, tự em đi mua đi.”
“Em đã lớn rồi mà, không cần tiền của anh đâu, Tiết Ngạn đã mua cho em rồi.” Lục Giai Giai không lấy.
“Cứ cầm đi.” Lục Kính Quốc để hai tay ra sau gáy, khóe mắt anh ta nâng lên: “Em cũng biết anh ba em sắp có vợ rồi, sau này số tiền này không thể làm chủ được nữa, đến khi ấy muốn cho em tiền còn phải xin chị dâu em.”
“Vậy khi nào các anh kết hôn?” Đôi mắt to của Lục Giai Giai sáng ngời lấp lánh.
Lục Kính Quốc nghĩ ngợi: “Chắc là trong năm nay, có thế nào cũng phải gặp mẹ đã, hai nhà bàn bạc, em không biết chị dâu em quá khó theo đuổi thế nào đâu, bình thường cô ấy khá an tĩnh, thích ở nhà phẩm trà đọc sách, anh cũng dùng rất nhiều thời gian mới theo đuổi được, hơn nữa chức vị của cha cô ấy còn cao hơn anh một bậc, kết hôn có khả năng sẽ rắc rối một chút.”
“Ôi, đây là rắc rối một chút sao?” Đôi mắt của Lục Giai Giai từ từ trợn tròn: “Anh có thể đối phó được không?”
“Đã đối phó được rồi.” Lục Kính Quốc xoa cái đầu nhỏ của Lục Giai Giai: “Chị dâu em thật sự thích yên tĩnh, ngày thường hào phóng khéo léo nhưng chỉ có khi đối mặt với anh ba em mới đỏ mặt thôi, cô ấy không gả cho anh thì gả cho ai?”
“…” Lục Giai Giai lấy tay anh ta xuống: “Em cảm thấy anh đang tú ân tú ái trước mặt em.”
“Chẳng qua… có người chịu lấy anh thì em yên tâm rồi.” Cô cười ngoan ngoãn.
Lục Kính Quốc đi tới trung tâm thương mại nhỏ ở trường học mua rất nhiều đồ ăn vặt cho Lục Giai Giai.
Cô vui vẻ xách về ký túc xá, vừa mới bước chân vào phòng đã nghe thấy tiếng cười chế nhạo.
“Tôi còn tưởng mình nhìn lầm cơ, hóa ra đúng là cô thật à.” Trần Ngọc phưỡn cái bụng ngồi trên giường, cô ta nhìn đồ mà Lục Giai Giai xách trong tay: “Có biết xấu hổ không thế, một chút đồ nhỏ đã mua chuộc được cô rồi, là vì chút đồ này nên cô tùy tiện đổi một đối tượng đấy à.”
“Tưởng mình lớn lên xinh đẹp thì ghê gớm lắm à, tôi nói cho cô biết, Lục Kính Quốc đó có đối tượng rồi, cô chỉ là đồ chơi trong tay anh ta thôi, còn nữa, đối tượng của cô tốt với cô như thế, anh ta vừa mới đi mà cô đã quyến rũ người khác, thật đúng là không biết liêm sỉ.”
Trong phòng ký túc lập tức lặng ngắt như tờ.
“!” Lục Giai Giai ném đồ ăn vặt lên giường trên, cô quan sát Trần Ngọc từ trên xuống dưới mấy lần: “Cô bị điên à, cô nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? À, không đúng, ngay cả tên của Lục Kính Quốc cũng biết, cũng biết anh ấy đã có đối tượng, nhắm vào tôi như thế, khỏi cần nghĩ cũng biết có tư tâm, hơn nữa tư tâm này còn là vì Lục Kính Quốc nữa chứ.”
Trần Ngọc há miệng, ngoài mặt hơi hoảng loạn.
Lâm Nguyệt và Tống Lập Lan cũng dỏng lỗ tai lên nghe.
Lục Giai Giai đặt ngón tay lên cằm mình, cuối cùng ánh mắt rơi lên bụng Trần Ngọc, cô chậm rãi nói: “Một người phụ nữ nhớ thương một người đàn ông khác đương nhiên là yêu hận tình thù rồi, điều khiến người khó hiểu nhất là một người phụ nữ đã kết hôn mang thai rồi, lại không nghĩ đến đối tượng của mình mà lại nhớ một người đàn ông không hề liên quan gì đến mình, vậy rốt cuộc cô ta là một người phụ nữ thế nào? Đạo đức bại hoại? Hay là không, biết, liêm, sỉ?”
Lục Giai Giai trả lại nguyên vẹn bốn chữ này cho Trần Ngọc.
“Cô!” Trần Ngọc sờ bụng mình, lùi lại một bước, sau đó cô ta có hơi giận dữ, tiến lên hai bước muốn đánh Lục Giai Giai.