Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 734 - Chương 734: Thật Quá Sáng Khoái!

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 734: Thật quá sáng khoái!

Viên Thường Tân sững sờ, anh ta lập tức đẩy gọng kính của mình: “Đồng chí Lục, tôi biết cô có hiểu lầm về tôi, thật ra tôi không phải người như thế, cô không biết đâu, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng trải qua loại cảm giác như gặp được cô này, thật sự quá kỳ diệu, kỳ diệu đến mức tôi không biết nên hình dung thế nào nữa, giống như gặp được người đã định trước trong vận mệnh vậy.”

Lần đầu tiên Lục Giai Giai cạn lời như thế, loại người giả văn hóa này đều thích gây sự chú ý như thế sao?

Cô giơ tay vả thẳng một cái vào mặt Viên Thường Tân, tay cũng run lên vì đau nhức: “Bây giờ còn là người đã định trước trong vận mệnh của anh nữa không?

Thật quá sáng khoái!

Tiết Ngạn bế Bạch Đoàn xuống xe lửa, hai người đi vào nhà khách trước.

Mùi trên xe lửa thật sự rất khó ngửi, ngồi hai ngày khó tránh khỏi cũng dính ít mùi.

Tiết Ngạn thả Bạch Đoàn lên giường, anh lục tìm trong bọc hàng: “Con thối quá, thay quần áo trước đi, thay quần áo rồi đi tìm vợ cha.”

Bạch Đoàn giơ cánh tay nhỏ lên ngửi áo trên người, cậu bé lẩm bẩm: “Không thối mà, Bạch Đoàn rất thơm, mẹ thích.”

“Con không thay thì cha tự thay, đến lúc đó vợ cha chỉ ôm cha.” Tiết Ngạn bắt đầu cởi đồ của mình, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Đôi mắt của Bạch Đoàn chậm rãi trợn tròn, cậu bé vội vàng kéo Tiết Ngạn: “Cha, con muốn thay, thay cho con trước.”

Tiết Ngạn nhìn Bạch Đoàn hai giây, vẫn chấp nhận số phận thay đồ cho cậu bé trước.

Anh thấp giọng bảo: “Lát nữa không được chạy lung tung, phải ngoan, nghe lời, không được phép rời khỏi cha.”

Bạch Đoàn gật đầu, mang theo giọng non nớt: “Cha cũng phải ngoan, nghe lời, bằng không mẹ sẽ không thích cha, chỉ thích con.”

“Chẳng qua mẹ đã từng nói, mẹ thích con nhất, cho dù thích cha nhưng chắc chắn vẫn thích con nhất.”

Tiết Ngạn: “…”

Viên Thường Tân không ngờ Lục Giai Giai sẽ ra tay, mặt anh ta bị tát lệch đi, đau rát vô cùng, anh ta vô thức giơ tay che lại, nhìn về phía Lục Giai Giai, không những không giận dữ mà ngược lại còn hơi kích động.

“Tôi biết cô khác mà.” Anh ta nở nụ cười: “Người tỏa sáng giống như cô chắc chắn nên phối với tính cách như vậy.”

Lục Giai Giai: “…”

Cô lại vung một cái tát nữa qua, lực đạo lớn đến mức tay mình cũng tê dại, cô xoa lòng bàn tay: “Sướng lắm đúng không?”

Bên mặt phải của Viên Thường Tân còn sưng hơn mặt trái, mắt kính cũng bị đánh rơi.

Anh ta dừng lại, cúi người nhặt kính lên, trong lòng giận dữ nhưng rất nhanh đã bị anh ta đè nén xuống: “Tôi biết bây giờ cô đánh tôi là vì không có cảm giác với tôi, đợi cô có cảm giác với tôi hiển nhiên sẽ thích tôi, tôi sẽ giúp cô từ từ uốn nắn.”

Lục Giai Giai mím môi, ánh mắt cô hoàn toàn lạnh lùng: “Anh muốn chết đúng không?”

Viên Thường Tân nở nụ cười, giơ tay định nắm lấy tay Lục Giai Giai, nhưng vừa mới duỗi được nửa đường thì cổ tay đột nhiên bị nắm giữa không trung.

Trên mặt anh ta lại ăn thêm một cái tát, lực của cái tát này rất lớn, trực tiếp vả anh ta ngã lăn, tai vang ong ong.

Tầm nhìn của Viên Thường Tân cũng hơi mơ hồ, anh ta ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy bóng mờ cao lớn trước mặt, lắc đầu rồi vẫn không nhìn thấy rõ cho lắm.

“Mẹ.” Bạch Đoàn ôm chân Lục Giai Giai, chỉ hận không thể bò lên.

Lục Giai Giai sững sờ, nhìn người đàn ông chắn trước mặt cô, trong lúc nhất thời cô không dám tin thậm chí còn cảm thấy mình đang nằm mơ.

Sao Tiết Ngạn có khả năng ở đây được?

Tiết Ngạn quay người lại, anh còn đặc biệt ăn diện, trước khi tới tóc đã cắt ngắn, trên người mặc áo gió màu đen, ngoại trừ làn da hơi đen ra thì cả người rõ ràng vô cùng nam tính.

“Mẹ ơi.” Bàn tay nhỏ của Bạch Đoàn lại túm áo Lục Giai Giai, bất mãn vì cô chỉ nhìn mỗi Tiết Ngạn, còn mím môi định khóc.

Lục Giai Giai lại cúi đầu, cô với Bạch Đoàn đã gần ba tháng không gặp rồi.

Đứa trẻ mỗi ngày một lớn lên, Bạch Đoàn vẫn mềm mại rất đáng yêu, nhưng đã cao hơn trước một chút rồi.

Lục Giai Giai cúi người nhéo gò má của cậu bé, chớp mắt: “Bạch Đoàn?”

Cô thật sự không nằm mơ sao? Hai cha con này giống như đột nhiên từ trên trời rớt xuống vậy.

“Mẹ ơi.” Chóp mũi của Bạch Đoàn lập tức đỏ lên, ôm cổ Lục Giai Giai khóc.

Lục Giai Giai nghe thấy cậu bé khóc đôi mắt cũng lập tức đỏ hoe, cô ngồi xổm xuống bế Bạch Đoàn.

 


Bình Luận (0)
Comment