Tiết Ngạn ở trường hơn nửa tháng, cuối cùng cũng quyết định trở về.
Lục Giai Giai chạy đến nhà ga tiễn bọn họ, Bạch Đoàn rưng rưng nước mắt, rúc trong lòng cô: “Cha đi một mình đi, con muốn theo mẹ.”
Tiết Ngạn: “…”
Dẫn theo một đứa trẻ ba tuổi, ăn, mặc, ở, đi lại đều rất tốn sức lực, một mình Lục Giai Giai chăm một khoảng thời gian còn được, nếu thời gian dài chăm sóc, tinh thần chắc chắn không chịu được.
Tiết Ngạn trực tiếp bế Bạch Đoàn lên: “Không cần tiễn đâu, mau về đi, không cần lo cho Bạch Đoàn, chỗ em hơn hai tháng nữa là được nghỉ rồi.”
“Hay là…”
“Một mình em hoàn toàn không chăm sóc nó tốt được, chăm sóc một đứa trẻ không đơn giản như chăm một con chó đâu.”
“…” So sánh quá đáng thế.
Tiết Ngạn sờ tay Lục Giai Giai, cưỡng ép mình quay đầu trước: “Anh đi đây, em ngoan ngoãn về học đi.”
Lục Giai Giai nhìn anh lên xe lửa, thẳng đến khi đoàn tàu lăn bánh cô mới rời đi.
Trong lòng cô giống như thiếu mất một miếng, rất lâu cũng không bình tĩnh lại được.
Hứa Liên Hoa lên xe lửa về quê nhà, cô ta biết Viên Thường Tân có tương lai rồi chắc chắn sẽ không còn cần cô ta nữa.
Nếu đã như vậy, cô ta cũng không thể lãng phí hết sức lực còn lại trong đời lên người anh ta.
Hứa Liên Hoa sờ túi tiền của mình, bên trong có hơn ba trăm đồng, hốc mắt của cô ta hơi ẩm ướt.
Bây giờ việc mà cô ta có thể làm chính là đòi bồi thường lớn nhất, nuôi dưỡng tốt hai đứa con, rồi lại tìm một người cùng trải qua cuộc sống bình yên.
Gần đây Viên Thường Tân đi trên đường đều sẽ bị người trợn trắng mắt, ngược lại anh ta không để ý cho lắm, dù sao đợi sau này anh ta có tương lai rồi, thứ nên có hiển nhiên vẫn sẽ có thôi.
Vẻ mặt của anh ta giãn ra, đúng lúc này đột nhiên eo bị sờ một cái.
Da gà da vịt của Viên Thường Tân chợt nổi hết lên, anh ta kêu lên với phía sau với vẻ mặt khủng hoảng: “Cậu làm gì thế?”
“A.” Bạn cùng phòng hơi hoang mang: “Đây là sách một khoảng thời gian trước tôi mượn cậu, bây giờ trả lại cho cậu.”
“Ồ.” Viên Thường Tân cười cứng ngắc.
Bạn cùng phòng có hơi chướng mắt hành động của anh ta đối với Hứa Liên Hoa, vốn định đi nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Vừa rồi cậu sao thế?”
Viên Thường Tân giải thích: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ ngợi đột nhiên bị dọa giật mình thôi.”
Hóa ra là thế, bạn cùng phòng quay người rời đi.
Viên Thường Tân cầm sách tiếp tục đi đường, đến ngã rẽ, eo lại bị sờ một cái.
Anh ta tưởng bạn cùng phòng lại có chuyện gì đó, thậm chí còn thần kinh đoán mò bạn cùng phòng đang cố tình thử anh ta, vì thế chậm rãi quay đầu lại.
Bành Tăng Văn nở nụ cười kích động.
Vậy mà Viên Thường Tân lại không bài xích anh ta, chắc chắn là thích anh ta rồi.
Viên Thường Tân nhìn thấy người phía sau, đồng tử chợt run lên, anh ta hoảng hốt lùi về sau: “Anh làm gì đấy?”
Bành Tăng Văn gạt tóc mái trước mặt, mang theo vài phần u ám, nhe răng nói: “Thường Tân, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không ghét bỏ cậu.”
“…”
“Tình yêu của chúng ta vốn đã khó như vậy rồi, cậu lại vì tôi mà đuổi Hứa Liên Hoa đó đi, nếu tôi rời bỏ cậu vậy cũng quá không phải con người rồi, tình yêu là thứ tốt đẹp, không thể vì một chút trở ngại mà từ bỏ.”
“!” Viên Thường Tân có hơi sụp đổ: “Anh đang nói lung tung gì đấy? Tôi nhắc lại một lần nữa, tôi thích đàn ông… phi… tôi thích phụ nữ, không thích đàn ông!”
“Tôi biết, tôi biết cậu muốn nói gì.” Đôi mắt của Bành Tăng Văn sáng ngời: “Thường Tân, cậu đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt mà.”
“Anh đúng là đồ điên.” Viên Thường Tân không thông não anh ta được, hoảng hốt vội vàng bỏ đi, Bành Tăng Văn bám theo phía sau không rời.
…
Tiết Ngạn dẫn Bạch Đoàn về đến thôn Tây Thủy, cho dù là xe lửa hay là xe buýt thì mùi bên trong đều không dễ ngửi, hai người bọn họ lại ở trên đó nhiều ngày như thế, khó tránh khỏi trông có hơi tàn tạ.
“Về rồi à? Thế này là sao đây?” Thôn dân hỏi Tiết Ngạn.
“Không sao.” Tiết Ngạn một tay bế Bạch Đoàn, một tay còn lại xách hành lý.
Bạch Đoàn vốn chỉ là một đứa trẻ, ngồi xe lửa lâu như thế hoàn toàn không chịu được nên dựa lên vai Tiết Ngạn với vẻ mệt mỏi.
“Hai cha con này làm sao vậy? Không phải Giai Giai thật sự không cần bọn họ nữa đấy chứ? Bà nhìn bọn họ mà xem…”
“Ai biết? Người đến chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp, đạo lý của tổ tiên nào có lừa người đâu.”
“Ôi, cũng không sai, Giai Giai có bản lĩnh như thế lại còn lớn lên xinh đẹp, tốt xấu gì cũng sinh cho Tiết Ngạn một đứa con trai rồi.”
Tiết Ngạn lại mang không ít quà về, mẹ Lục đón lấy Bạch Đoàn.
Mùi trên người bọn họ rất khó ngửi, mẹ Lục cũng hơi ghét bỏ.