Lục Giai Giai cũng không nuốt nổi cơm, dọc theo đường đi mua một cốc nước mát uống, không ngờ lúc ngồi xe buýt lại khó chịu rúc vào một chỗ.
Xe buýt ở đây cho dù là vệ sinh hay là công năng đều không thể so được với xe buýt thủ đô, đặc biệt là mùa hè, mùi xăng dầu và đủ các loại mùi lẫn vào nhau, bên trong lại bí hơi, chưa đến một lúc cô đã không chịu được rồi.
Cô muốn nôn.
Lục Giai Giai sớm đã đoán được tình huống này, cô lấy cái túi nilon trong balo ra, không nhịn được mà nôn, vốn đã không ăn cơm, giờ lại nôn đến mức gương mặt nhỏ trắng bệch.
Con ngươi của Tiết Ngạn hơi co rút, lập tức lấy nước trong túi ra, Lục Giai Giai đẩy đi, không muốn lên tiếng, cô sợ mình vừa há miệng là muốn nôn.
Cô rúc người lại, chiếc xe lắc lư chòng chành, trên đường Lục Giai Giai nôn thêm vài lần, đến mức dạ dày cũng co rút.
Xuống xe, cô không nhịn được lại nôn tiếp, ngồi xổm bên đường nghỉ một lúc.
Tiết Ngạn lại lấy nước ra, tay chân luống cuống: “Súc miệng đi.”
Lục Giai Giai nhận lấy súc miệng, lại uống thêm vài hớp nước.
Tiết Ngạn cõng cô lên, bước từng bước về phía trước.
Lục Giai Giai có hơi vô lực, cô dựa người lên vai Tiết Ngạn, nhìn sườn mặt của anh: “Tiết Ngạn, anh thật sự là ông chồng tốt nhất trên đời này.”
“Ừm.” Khóe môi của Tiết Ngạn hơi nhếch lên.
Lời tình tứ của Lục Giai Giai cho dù có nói bao nhiêu lần thì đối với Tiết Ngạn vẫn mãi mãi hữu dụng.
Vào đến ngõ, Tiết Ngạn dắt xe đạp của mình ra, một người cao gầy ở trong bước ra ngoài, trông thấy Lục Giai Giai, đôi mắt lập tức sáng ngời: “Đây chính là chị dâu mà, anh Tiết, sao chị dâu lớn lên lại đẹp như vậy?”
Sắc mặt của Tiết Ngạn lập tức u ám hẳn đi.
Một cơn gió lạnh luồn vào họng của người cao gầy, anh ta vội chuồn về nhà.
Tiết Ngạn đạp xe rất chậm, Lục Giai Giai dựa lên lưng anh, hai người chậm rãi đạp xe về nhà.
Đến thôn Tây Thủy thì trời đã tối, mọi người đón gió lạnh ăn cơm ở bên ngoài.
Bọn họ trông thấy Tiết Ngạn chở Lục Giai Giai về, đôi mắt còn sáng hơn cả đèn pha ô tô.
“Giai Giai về rồi kìa, ở bên ngoài thế nào?”
Lục Giai Giai vừa mệt vừa buồn ngủ, chưa ăn cơm lại nôn nhiều như thế, cô còn định về nhà đi tắm nữa, thật sự không có bao nhiêu sức lực ứng phó với mấy ông chú bà dì này.
Cô cười bảo: “Tốt lắm ạ.”
“Sao mặt lại trắng bệch thế kia? Hai đứa cãi nhau đấy à.”
“…” Cô với Tiết Ngạn sao? Tại sao sắc mặt cô trắng bệch lại là cãi nhau với Tiết Ngạn. Lục Giai Giai mím đôi môi đỏ: “Cháu say xe.”
“Say xe là cái gì? Ngồi xe còn có thể say được sao?” Thật đúng là có phúc mà không biết hưởng, ngay cả ngồi xe cũng có thể say được, bọn họ ngồi xe kéo khỏi phải nói thoải mái bao nhiêu.
“…”
Lục Giai Giai vùi mặt đi, không nói gì nữa.
Thôn dân chợt hiểu trong lòng.
Nhìn xem, sắc mặt nhợt nhạt như thế, lại lạnh lùng, chắc chắn là hai vợ chồng có mâu thuẫn rồi.
Không biết mấy ngày này nhà họ Tiết có ầm ĩ lên không?
Mẹ Lục từ xa vội vàng đi tới, trông thấy sắc mặt của Lục Giai Giai trắng bệch, bà ta sợ hết hồn: “Sao thế này?”
“Mẹ, cô ấy hơi say xe, cơ thể không thoải mái, con phải nhanh chở cô ấy về nhà đã." Tiết Ngạn giải thích.
“Vậy đi mau đi.”
Tiết Ngạn đạp xe rất nhanh, đến nhà, Bạch Đoàn đã lao tới, hai mắt cậu bé sáng ngời lấp lánh: “Mẹ.”
“Tiết Thừa Thụy!” Tiết Ngạn duỗi tay xách cục bông lên.
Hai chân Bạch Đoàn lơ lửng trên không trung, kêu gào: “Cha xấu.”
“Anh đừng làm con ngã.” Lục Giai Giai bế Bạch Đoàn, cô không mang theo đồ gì cả, chỉ mang đồ chơi với gấu nhỏ.
“Bạch Đoàn chơi trước đi, mẹ đi tắm đã rồi chơi với con sau.”
Lục Giai Giai gắng gượng đi tắm, Bạch Đoàn thấy cô lau khô tóc, cậu bé vừa định làm nũng thì nhìn thấy Lục Giai Giai nằm trên giường đã ngủ mất tiêu.
Cậu bé là một bé ngoan, Bạch Đoàn cũng nằm bên cạnh Lục Giai Giai, lại cầm tay cô đặt lên bụng mình, dán sát vào cô rồi ngủ.
Tiết Ngạn bưng một bát nước đậu xanh mát lạnh đi vào, còn chưa thân thiết với Lục Giai Giai thì Bạch Đoàn đã chiếm mất chỗ của anh rồi.
Tiết Ngạn: “….”
…
Lục Giai Giai vất vả lắm mới nghỉ ngơi được một lúc, Tiết Ngạn chỉ có thể bưng nước đậu xanh đi ra ngoài.
Mẹ Lục đã sớm làm không ít đồ giải khát, buổi tối hơn tám giờ, Tiết Ngạn lại bưng một bát nước đậu xanh mát đi vào trong.
Anh chỉ có thể hạ quyết tâm gọi: “Giai Giai, Giai Giai.”
“Ưm.” Mắt Lục Giai Giai hơi cay xè, cô ngồi xe lửa hai ngày, về đến thị trấn lại phải ngồi xe buýt, không nói ra được chỗ nào khó chịu, chỉ là toàn thân đều vô cùng khó chịu.