Sao Tiết Ngạn này cứ động tay động chân với em gái anh ta ngay trước mặt anh ta hoài vậy? Chỉ nói chuyện không thì chết à.
Đến buổi chiều thi xong, rất nhiều thì sính đã hơi hư thoát, mọi người không ngờ hai hôm nay lại nóng đến vậy, thậm chí còn hơi ảnh hưởng đến trạng thái thi cử.
Lục Giai Giai về nhà lập tức đi tắm, tóc vừa lau, chưa qua bao lâu đã khô.
“Thi thố thế nào rồi?” Mẹ Lục vừa dọn cơm lên vừa hỏi.
Cha Lục nhíu mày: “Ngày mai vẫn phải thi, thi xong hãy hỏi.”
Mẹ Lục đảo trắng mắt, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Bà ta nghĩ Tiết Ngạn cũng đã hai mươi sáu, hai mươi bảy rồi, không còn yếu đuối như người mười bảy, mười tám nữa. Sóng to gió lớn cũng đã trải qua rồi, có gì mà không chịu được chứ?
Bỏ đi, thí sinh quan trọng nhất.
Tiết Ngạn ăn cơm xong lại đi thăm cha Tiết, cha Tiết chỉ hỏi đơn giản vài câu, cũng không dám tạo áp lực quá lớn cho anh.
Đợi anh rời đi, ông ta nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Tiết Dương và Tiết Khiêm đều đã nghỉ hè, thời tiết vốn nóng đến bức bối, lần này càng không ngủ được hơn.
Tiết Khiêm lên tiếng: “Cha, cha đừng lo cho anh cả, anh ấy chưa bao giờ làm chuyện gì mà mình không chắc chắn.”
“Ôi.” Cha Tiết ngồi dậy, ông ta thở dài não nề: “Con không biết đâu, người toàn thân này đều đang đợi thành tích của anh cả con, đàn ông nhà họ Tiết chúng ta không có khả năng ăn bám, phải gồng gánh gia đình mới đúng.”
“Nếu không thi đỗ sẽ mất mặt lắm, con nói cha còn lăn lộn ở cái thôn này thế nào được nữa?”
Tiết Khiêm: “…” Trọng điểm có phải là câu cuối cùng không?
Buổi tối, Tiết Ngạn tắm xong đi ra ngoài, chân lại va vào một thứ.
Anh vừa cúi đầu đã nhìn thấy Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn ngẩng đầu: “Cha, cha phải thi đỗ đại học, đến khi đó hai chúng ta có thể đi cùng mẹ.”
“Ừm.” Tiết Ngạn thản nhiên đáp lại một câu.
Bạch Đoàn không hài lòng với câu trả lời bình tĩnh của anh, cậu bé ôm chân anh, lại hỏi: “Cha có thể thi đỗ không?”
“Ừm.”
“…” Cục bông nhỏ phồng má.
Ngày hôm sau lúc Lục Giai Giai đi có cầm theo cái quạt hương bồ, tuy rằng toàn tạo ra gió nóng cho người nhưng tốt xấu gì cũng là gió.
Đợi Tiết Ngạn vừa ra ngoài, cô lập tức quạt gió cho anh.
Hai ngày Tiết Ngạn thi đại học nhận được đãi ngộ tốt nhất, chỉ cần yêu cầu nằm trong phạm vi hợp lý thì Lục Giai Giai đều sẽ ngoan ngoãn đồng ý.
Dễ bắt nạt giống như một con mèo nhỏ nằm phơi bụng vậy.
Thi xong về nhà, cha Lục hỏi trước: “Thi thế nào rồi?”
Thật ra ông ta cũng khẩn trương, đã lớn tuổi như thế rồi vẫn không sửa được mấy tính sốt ruột đó.
Vừa hỏi xong thì cha Tiết cũng đi qua: “Thi thế nào rồi?”
Tiết Ngạn: “… Cũng được ạ.”
“Cũng được là bao nhiêu?” Cha Tiết tức giận trừng mắt.
Mẹ Lục ở bên cạnh bĩu môi, hôm qua không cho bà ta hỏi, hôm nay hai lão già này lại ép hỏi, bây giờ không sợ tạo áp lực cho con sao?
Lục Giai Giai ở bên cạnh dùng tay nhéo má Bạch Đoàn.
Cho dù mới đầu Tiết Ngạn chưa thi được điểm nào nhưng vẫn cộng được bốn trăm năm mươi điểm, nếu anh không đỗ, cô sẽ trừng phạt anh thế nào đây?
Buổi tối, Lục Giai Giai hỏi Tiết Ngạn câu này: “Anh có thể thi được trên bốn trăm năm mươi điểm sao?”
Nếu thật sự thi được bốn trăm năm mươi điểm vậy đỗ chắc vào đại học thủ đô, cô cũng không cần lo lắng phát bực nữa.
“Chắc hẳn có thể đỗ.”
“Cái gì mà chắc hẳn, không phải chắc chắn sao? Anh chỉ biết lừa em thôi.” Lục Giai Giai đẩy cánh tay anh, tiếp tục hỏi: “Nếu không thi đỗ thì phải làm sao hả?”
Tiết Ngạn chợt ngồi dậy, bắt đầu cởi áo, cởi xong áo trên, tên to xác này nằm về giường: “Cho em làm lại.”
Lục Giai Giai: “…”
Tiết Ngạn rất thành khẩn, giọng hơi khàn: “Em nói đi, anh phối hợp với em hết.”
Lục Giai Giai cầm gối đầu định ấn vào mặt anh với vẻ mặt không cảm xúc.
Tiết Ngạn cũng không phản kháng, Lục Giai Giai lẩm bẩm, đặt gối đầu xuống, quay lưng lại với anh mà ngủ.
“Vợ.” Bàn tay to của Tiết Ngạn nắm cánh tay của Lục Giai Giai.
Thi đại học đã kết thúc, thẻ trải nghiệm áo bông nhỏ cũng nhanh chóng hết hạn. Lục Giai Giai ghét bỏ mà dịch sang chỗ khác: “Nóng chết đi được, anh không biết mùa hè dí sát vào người nóng lắm sao? Người em toàn là rôm vì nhiệt trên người anh đây này.”
“Ở đâu.” Tiết Ngạn chợt ngồi dậy, anh tiến lên vén tay áo ngắn của Lục Giai Giai lên, cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh lộ ra.