Thế cho nên toàn bộ người đàn ông ngưỡng mộ Lục Giai Giai đều biết Tiết Ngạn.
Sinh viên cũ nhìn thấy anh còn tưởng anh lại theo Lục Giai Giai vào trường đại học thủ đô.
Tới trường đại học thủ đô cũng thôi đi, vậy mà lại còn chạy tới lớp của tân sinh viên góp vui nữa chứ.
Có một sinh viên cũ lên phát biểu cố tình đi đến bục diễn thuyết hỏi: “Vị đồng chí Tiết này, có phải anh đi nhầm giảng đường rồi không?”
Vừa dứt lời, các tân sinh viên đã nhìn về phía Tiết Ngạn.
Bạch Đoàn vừa mới biết cầm bút đang viết chữ Bạch lên vở, cậu bé ở trong lòng Tiết Ngạn cũng ngẩng gương mặt nhỏ lên.
Tiết Ngạn thấp giọng: “Không đi nhầm.”
Thầy hướng dẫn sững sờ, có hơi không cho là đúng, vội đi lên hòa giải: “Bạn học Khưu vừa tới đã hài hước như vậy rồi, vẫn nên giảng cho mọi người biết về tính quan trọng của kinh tế đối với sự phát triển của quốc gia đi.”
“Đương nhiên tính quan trọng của kinh tế đối với sự phát triển của quốc gia rất quan trọng rồi, nhưng chuyện của đồng chí Tiết cũng rất quan trọng đấy chứ, em không bài xích người khác muốn nhận được nhiều kiến thức hơn, nhưng mỗi người đều có vị trí của mình, nhận rõ bản thân mới là quan trọng nhất.”
“…” Có ý gì? Thầy hướng dẫn kiềm chế cơn giận hỏi: “Bạn học Tiết làm sao?”
Bạn học… Tiết? Sinh viên cũ đó cảm thấy không đúng, buồn bực hỏi: “Em chỉ muốn nói không phải sinh viên trường mình thì tốt nhất đừng vào lớp…”
Thầy hướng dẫn nhíu mày: “Bạn học Khưu có nhầm không vậy? Tiết Ngạn là tân sinh viên khóa này.”
Cả lớp cười ồ lên.
Bạch Đoàn bực bội, lớn tiếng nói: “Cha cháu thi đỗ vào trường, thi được điểm rất cao.”
Sinh viên cũ lúng túng một trận, vốn tưởng đã nắm chắc thắng lợi trong tầm tay, không ngờ lại là tự rước lấy nhục, chỉ hận không thể tìm cái rãnh mà chui vào.
Cho dù đã học thuộc bài phát biểu từ trước nhưng kết quả giảng vẫn lắp ba lắp bắp.
Thầy hướng dẫn tức muốn nổ phổi.
Lục Giai Giai thân là sinh viên có thành tích ưu tú năm ngoái cũng lên trên phát biểu với tân sinh viên, dùng tiếng Anh cộng thêm phiên dịch.
Phát âm của cô thuần kiểu Mỹ, rất dễ nghe, không ít nam sinh thi vào nhìn gương mặt nhỏ tinh tế của cô mà ngây người.
Vừa tan lớp đã có vài nam sinh giành đặt câu hỏi, có người lớn hơn Lục Giai Giai vài tuổi, vậy mà vẫn gọi cô là đàn chị.
…
Lục Thảo ở nhà tĩnh dưỡng hơn một tháng, Châu Văn Thanh thì lại điên cuồng học bài.
Trải qua cơn điên lần trước của Châu Văn Thanh, Lục Thảo cũng không dám tùy tiện chọc giận anh ta nữa, thi thoảng lại dẫn Tuyết Đoàn ra đồng làm việc.
Cách đó không lâu, Châu Văn Thanh luôn miệng nói nếu Tiết Ngạn thi đỗ đại học thì anh ta sẽ quỳ xuống gọi Tiết Ngạn là cha.
Nhưng từ sau khi có kết quả, ngay cả cửa mà Châu Văn Thanh cũng không dám ra.
Người khác không thấy anh ta đâu, chỉ có thể gặp Lục Thảo, cười hì hì hỏi: “Lục Thảo, không phải Văn Thanh nhà các cô nói nếu Tiết Ngạn thi đỗ đại học thì sẽ quỳ xuống dập đầu gọi cha hay sao? Sao gần đây không thấy anh ta đâu vậy?”
Sắc mặt của Lục Thảo khó coi: “Đây là chuyện anh ta nói, liên quan gì đến tôi?”
Cô ta quay đầu bỏ đi.
Người đó ở sau lưng nhổ toẹt một tiếng.
Lục Thảo không biết xấu hổ nhưng bác gái cả Lục và bác cả Lục lại xấu hổ, người trong thôn kỳ quái khiến bác gái cả Lục tức đến đau tim.
Chị dâu cả nổi giận: “Mẹ, không phải đã nói trước không qua lại quá nhiều với Lục Thảo rồi sao? Hai vợ chồng bọn họ làm ra nhiều chuyện mất mặt đến vậy, mẹ có biết bây giờ con ra ngoài mặt đã sắp bị người ta chỉ nát rồi không.”
“Thế này cũng thôi đi, con nhỏ cũng bị người ta cười nhạo, nếu mẹ còn để Lục Thảo tới nhà nữa vậy chúng ta chia nhà luôn đi!”
Anh cả lạnh mặt: “Nói vớ vẩn gì thế? Chia nhà cái gì?”
“Nhà thím còn có thể chia, tại sao nhà chúng ta không thể chia?”
Chị dâu cả tức đến mức mặt đỏ tía tai: “Tôi cũng chẳng muốn nói chuyện khó nghe như vậy, Lục Thảo đã làm ra bao nhiêu chuyện mất mặt rồi vậy mà mẹ chúng ta vẫn còn tin cô ta.”
“Nói với người khác thì luôn ám chỉ Châu Văn Thanh có thể thi đỗ đại học, kết quả thì sao, suýt chút nữa bị người chỉ vào mũi chửi cho.”
“Không có bản lĩnh đó mà còn đánh cược với người khác, nói muốn gọi Tiết Ngạn là cha cơ, kết quả thì hay rồi, Tiết Ngạn người ta thi đỗ hạng nhất toàn thành phố còn cậu ta thì trượt trắng mắt.”
Cũng may Tiết Ngạn rất bận, cộng thêm hai vợ chồng Lục Thảo đánh nhau bị thương nên người ta mới không rảnh để ý đến anh ta.
Bằng không cũng không nên kết thúc thế nào nữa.