“Gia cụ ở tầng một đã không còn gì, các cô cần phải mua mới lại, ở đó là nhà bếp, đây là phòng khách, tầng một có hai phòng ngủ, tầng hai có ba phòng ngủ, cho dù có năm người vào ở cũng không chật.” Bà cụ lẩm bẩm: “Nếu các cô thật sự mua nó, chỉ sợ vẫn phải sửa lại một phen, thật ra cũng có cái lợi, không phải người trẻ tuổi các cô đều thích tạo ra phong cách riêng hay sao?”
Giọng điệu của bà cụ tràn đầy vẻ lưu luyến, Lục Giai Giai khó hiểu: “Tôi thấy bà rất thích nơi này, tại sao lại muốn bán nó đi?”
“Tại sao à?” Bà cụ tự hỏi rồi chợt cười: “Tôi già rồi, nhưng nơi này cần khói lửa nhân gian.”
Lúc gần đi, bà cụ nói thẳng: “Nếu thích thì ngày mai qua đây sang tên, tôi rất thích cả gia đình các cô, rất giống chúng tôi năm đó.”
Lục Giai Giai sững sờ, lại không biết nên mở miệng hỏi thế nào, chỉ sợ nhắc đến chuyện đau lòng của bà cụ.
Sau khi bà cụ rời đi, Tiết Ngạn mở miệng nói: “Bà cụ bán nhà có một yêu cầu, nhất định phải bán cho đôi vợ chồng kết hôn ân ái, theo anh được biết thì trước khi bà ấy về nông thôn, bà ấy với chồng rất yêu thương nhau, chỉ có một cô con gái, nhưng đợi khi bà ấy về thì chỉ còn lại một mình mình.”
Tâm trạng của Lục Giai Giai lập tức nặng nề hẳn đi, cô không dám tưởng tượng mấy người này đã phải chịu những gì, chỉ cảm thấy không thể trải qua được nổi một phần vạn nỗi đau của bọn họ.
“Đi thôi.” Tiết Ngạn kéo cánh tay của Lục Giai Giai, sau khi đi vài bước, anh thấp giọng bảo: “Chúng ta sẽ càng ngày càng tốt.”
Hành động của anh rất nhanh, cách này đã sang tên xong căn nhà đó, còn gửi Bạch Đoàn vào nhà trẻ.
Chi phí mỗi tháng ở nhà trẻ không thấp nên đương nhiên điều kiện cũng vô cùng tốt, nhưng cậu bé cũng không muốn đi. Bạch Đoàn mặc quần yếm, phồng má đứng ở cổng nhà trẻ: “Con không muốn đi, ở đây chắc chắn không vui, con muốn đi học với mẹ cơ.”
Tiết Ngạn thấp giọng nói: “Không đi thì cho con về quê, đến lúc đó kêu chú út của con dạy con gặt lúa thế nào.”
“…” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn Tiết Ngạn với vẻ hung dữ.
Khóe môi của Tiết Ngạn căng chặt, anh liếc nhìn đứa trẻ với vẻ bất mãn.
Điều kiện tốt như thế mà còn kén cá chọn canh, qua vài tháng được nghỉ về quê, ngày nào anh cũng sẽ dẫn Bạch Đoàn ra đồng.
Lục Giai Giai thì lại ngồi xổm xuống, cô thơm vào má Bạch Đoàn một cái: “Bạch Đoàn ở đây không phải để chơi, giáo viên sẽ dạy con rất nhiều thứ, đợi đến chiều mẹ hoặc cha sẽ qua đây đón con.”
Bạch Đoàn nghĩ ngợi: “Vậy được ạ, mẹ nhất định phải tới đón con đó.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Tiết Ngạn ngoại trừ lên lớp học ra, toàn bộ tâm trí đều nằm ở phương diện sửa nhà.
Lục Giai Giai nhìn đồng hồ, vừa đến giờ là đi đón Bạch Đoàn.
Cô hỏi giáo viên: “Tiết Thừa Thụy có khóc không cô?”
Giáo viên lắc đầu: “Bạn nhỏ Tiết Thừa Thụy rất ngoan, học cũng vô cùng nhanh.”
“Vậy thì tốt.” lg cười rất ngọt ngào, giáo viên khen con trai cô đương nhiên cô vui rồi.
Cô dẫn Bạch Đoàn đi ăn đồ ăn ngon, sau đó gửi cho Tiết Ngạn.
Bạch Đoàn càng ngày càng lớn, cũng được tính là một bé trai rồi, cô không thể luôn để cậu bé ở ký túc xá nữ sinh được.
Như vậy là rất không tôn trọng những nữ sinh khác.
Cách ngày, Tiết Ngạn nhận được một lá thư gửi từ quê lên.
Trên thư, mẹ Lục nói Lục Cương Quốc muốn tham gia cùng, anh có đồng ý không?
Tiết Ngạn lại im lặng, anh đưa thư cho Lục Giai Giai.
…
Sau khi Lục Giai Giai đọc xong ngược lại rất mừng rỡ: “Cuối cùng anh hai cũng nghĩ thông rồi.”
“Chỉ sợ không ổn cho lắm.” Tiết Ngạn thấp giọng.
Lục Giai Giai sững sờ, vẻ mặt ngơ ngác, hỏi: “Sao vậy?”
“Không phải không cho Lục Cương Quốc tham gia mà là đều phải dừng hết, trước khi lá thư này gửi tới anh đã viết thư cho khỉ gầy, kêu bọn họ dừng đầu cơ trục lợi lại.”
Tiết Ngạn thấp giọng: “Đầu cơ trục lợi kiếm được tiền là chắc rồi, nhưng rất nhiều kẻ chặn đường cũng phát hiện ra một điểm này, lợi nhuận quá lớn, người của bọn họ cũng sẽ càng ngày càng đông hơn, bây giờ người bị cướp thật sự quá nhiều, anh đặc biệt để ý thông tin bên này, thậm chí còn có người bị đánh chết.”
“Sở dĩ anh kêu bọn họ chạy đi chạy lại không ngừng nghỉ chính là vì muốn kiếm được nhiều tiền nhanh nhất, dù sao thông tin cũng thay đổi trong nháy mắt, anh cũng chỉ có thể đoán đại khái thôi.”
Lục Giai Giai hơi lạnh lòng.