Trên đường về ký túc xá, Lục Giai Giai còn đang nghĩ khi nào mẹ Lục mới có thể nhận được thư, đến năm sau phía nam sẽ bắt đầu hoàn toàn phát triển.
Về phần nhà cửa, bây giờ vẫn là “thà lấy một cái giường phương bắc còn hơn lấy một căn nhà phương nam.”
Có thể nghĩ cũng biết nhà ở phía nam không đáng tiền cỡ nào.
Nhưng bây giờ mua rồi sau này sẽ là tấc đất tấc vàng.
Việc cô có thể làm cũng chỉ có nhiêu đây, sức lực có hạn, trời nam đất bắc, lại thêm học nghiệp nữa, Lục Giai Giai đã sắp bận muốn chết rồi, thư viện cũng không vào nổi nữa.
Cô chỉ hy vọng lần này anh hai và chị hai có thể nghe lời cô, nếu vẫn không dám vậy cô cũng sẽ không quản nữa.
Lỡ như chị hai chỉ muốn trải qua cuộc sống ổn định, một cô em chồng như cô liên tiếp nhúng tay vào ngược lại sẽ khiến người sinh hận.
Cộng thêm con người cô hoàn toàn không thể chấp nhận nổi chuyện người thân xung đột, đến khi ấy chỉ có thể đoạn tuyệt quan hệ.
…
Mẹ Lục nhận được thư của Lục Giai Giai mới gọi Lục Cương Quốc tới.
“Em gái mày nói bây giờ người cướp đồ trên đường trên cơ bản đều cướp hàng từ phương nam tới, đặc biệt đợi tụi bây trên đường đầu cơ trục lợi, nhưng lần này mày không mua hàng mà đi mua nhà.”
Bà ta nói tiếp: “Nó nghĩ ra một cách, mày cầm một sổ tiết kiệm hai, ba trăm đồng đi, đợi gần đến nơi mẹ sẽ gửi tiền qua cho mày, đến khi ấy lại lấy tiền ra trực tiếp mua nhà.”
“Mua, mua nhà á?” Lục Cương Quốc lắp bắp.
Mẹ Lục bĩu môi: “Đúng, nhà dùng hộ khẩu của mày, người khác có cướp cũng vô dụng, chẳng qua vì sự an toàn của mày, trên người vẫn cất vài đồng tiền, nếu thật sự gặp phải cướp, mày cứ đưa số tiền này cho chúng, đừng có liều.”
Cái khác anh ta cũng không hiểu, Lục Cương Quốc chỉ có thể nuốt nước miếng: “Mua, mua nhà cần bao nhiêu tiền ạ?”
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Yên tâm đi, em gái mày đã nghĩ cách cho mày rồi.”
“Một ngôi nhà chừng sáu, bảy mươi đồng, em gái mày đã nói nó cho mày mượn hai trăm đồng, trong vòng hai năm trả về cho nó, cộng thêm lãi là trả cho nó hai trăm bốn mươi đồng.”
Thật ra Lục Giai Giai chỉ cần lãi mười đồng, không cao không thấp, chủ yếu là không muốn để các anh trai tập thành suy nghĩ ỷ lại vào cô.
Nhưng mẹ Lục cảm thấy không đủ, bà ta biết nhà ở đó tương lai sẽ đáng giá bao nhiêu, nghe nói năm sau sẽ dỡ bỏ và di dời.
Trong vòng hai năm, con gái bà ta mới kêu thằng hai trả hết, chẳng qua đây chỉ là trưng cầu ý kiến chứ trên thực tế con gái bà ta đã cho anh hai mình hai, ba căn nhà tấc đất tấc vàng.
Lợi tức nhất định phải cao, bằng không sau này sẽ rắc rối.
Giọng điệu của mẹ Lục nặng nề: “Cương Quốc, Giai Giai nói đây là cơ hội cuối cùng của mày, sau này nó có khả năng không còn nhiều thời gian quản mày như vậy nữa, mày nhất định phải tự mình đứng dậy mới được.”
Bà ta muốn xem phòng hai có lá gan này hay không? Nếu như không có, mẹ Lục sẽ đảm bảo bọn họ sẽ kiếm được tiền, nhưng sau này bà ta cũng sẽ không cho con gái và con rể quản phòng hai bùn nhão chẳng đắp nổi tường này nữa.
Ngay cả cha mẹ ruột, anh em ruột, anh em gái ruột mà còn không tin, sau này có thể trông mong được gì ở phòng hai?
Lục Cương Quốc ngồi xổm xuống cào tóc mình, anh ta do dự một lúc rồi cắn răng nói: “Con làm!”
Ánh mắt của mẹ Lục u ám: “Vậy tao cũng nói luôn lời cảnh cáo từ trước, tuy rằng con gái tao sẽ không hại tụi bây, nhưng tương lai thế nào thì chẳng ai rõ, nếu đã quyết định làm vậy thì bớt oán thán đi, nếu khiến lòng người khác tổn thương rồi, có muốn bù đắp cũng không có cơ hội đâu.”
Con gái bà ta đã hết lòng hết nghĩa với phòng hai rồi, cho con gái nhà bọn họ học đến lớp bốn, trước không bàn mấy chuyện này, chỉ nói cái năm nạn đói đó, mạng của con cái phòng cả và phòng hai đều là con gái bà ta nhặt về, bằng không chí ít cũng chết một nửa.
Bây giờ lại vì bọn họ không biết cố gắng mà còn chủ động cho bọn họ mượn tiền mua nhà.
Phòng hai thì sao, vừa không biết dỗ người vui vẻ như phòng cả, cũng không một lòng một dạ như phòng tư, bắt đầu từ lúc con gái bà ta gả ra ngoài, trên cơ bản chưa từng làm chuyện gì cho con gái bà ta hết.
Ngược lại là Lục Giai Giai, mỗi lần nhờ phòng hai làm ít việc đều sẽ cho rất nhiều đồ, mục đích vẫn là trợ cấp cho bọn họ.