Buổi chiều mẹ Lục tìm ba nhà mở cuộc họp, nói lại đại khái sự tình một chút.
“Thằng hai chưa từng tới phía nam, cũng không biết tụi bây mua nhà ở đâu, ngược lại gần đây cũng không có việc gì, ai trong tụi bây dẫn nó chạy một chuyến được không?” Mẹ Lục nhìn anh cả và anh tư, hỏi.
Lục Nghiệp Quốc mở miệng: “Mẹ, để con đi cho, con định mua thêm hai căn nữa.”
“Thằng tư, mày đi cũng không thể mua thêm nữa!” Mẹ Lục bĩu môi: “Em gái tụi bây đã nói, mỗi phòng tốt nhất đừng mua quá bốn căn, bớt rước tới phiền phức gì đó.”
“Mẹ, vậy để phòng cả chúng con đi cho, lần trước phòng cả tụi con mua ít, vừa vặn có thể mua thêm hai căn.” Đôi mắt của Trương Thục Vân sáng ngời.
Nếu em gái đã nói mua nhà tốt, vậy chắc chắn có lợi.
“Được, vậy hai đứa tụi bây đi đi, trên người đừng mang tiền gì, chỉ mang hai sổ tiết kiệm là được.” Mẹ Lục vỗ bàn.
Lục Nghiệp Quốc cũng muốn theo qua đó cùng, anh ta lớn như vậy rồi trên cơ bản chưa từng tới nơi xa xôi gì, bây giờ chạy ra ngoài nhìn ngắm một cái, phát hiện ra thế giới quá lớn.
Anh ta thích đi nhiều hơn.
Hơn nữa khi ấy lấy hàng bán hàng đều vô cùng vội, anh ta cũng chưa được ngắm cẩn thận.
Anh ta mở miệng nói: “Con đi cùng với các anh nhé mẹ.”
Mẹ Lục lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Được, ba anh em tụi bây chăm sóc nhau trên đường, nghĩ đến con cái mình ở nhà, gặp chuyện cũng đừng liều với người khác, không liều được thì rút, biết chưa?”
Ba anh em gật đầu.
“Hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, sáng ngày mai đi.”
Khi gần đến tối, cha Lục từ thị trấn trở về, bắt đầu từ lúc chia ruộng, chính sách mà bên trên truyền xuống càng nhiều hơn, cần thường xuyên đi họp.
Ông ta về nhà, mẹ Lục rót một bát nước ấm cho ông ta, cha Lục uống liền vài hớp: “Lại có một tin tốt nữa, sắp tới sẽ nối điện tới chỗ chúng ta, đầu năm sau là bắt đầu.”
“Nối điện? Đây đúng là chuyện tốt!” Mẹ Lục sờ cái máy phát thanh bảo bối của mình: “Tôi nghe trong giọng nói này bảo chỗ người ta đều đã có điện cả rồi, chính là loại trong hộp đen sẽ xuất hiện người ấy, sau khi nối điện nhà chúng ta cũng có thể mua tivi.”
Cha Lục co rút khóe miệng: “Cái đó để sau này hãy nói.”
“Đúng rồi, Tiểu Phân gửi một lá thư từ đại học về, tôi phải đi tìm thằng tư đã.” Cha Lục chắp tay sau lưng rời đi.
Năm ngoái, Lục Cương Quốc đã theo Lý Phân đến nhà cô ta ở thành phố một chuyến, nhà đó là một gia đình bình thường, cái ăn chỗ ở thậm chí còn không thể so với nhà họ Lục.
Lý Phân cũng không được chiều chuộng bao nhiêu, cô ta có một chị gái và một em gái, địa vị trong nhà rất bình thường.
Lý Phân cho cha mẹ mình hai phần ba sính lễ mà Lục Nghiệp Quốc đã cho cô ta vào năm đó, phần còn lại coi như của hồi môn mà gia đình cho cô ta.
Dù sao thì nhà mẹ đẻ cô ta cũng chẳng mua gì cả.
Cha Lục đi đến cửa phòng của phòng tư, không vào mà đứng ở cửa gọi: “Thằng tư, Lý Phân gửi thư.”
“Cái gì? Vợ con gửi thư á?” Lục Nghiệp Quốc bế Song Song mở cửa phòng ra, đôi mắt hai người đều trừng rất to.
Lục Nghiệp Quốc thả Song Song trong lòng xuống, Song Song ôm chân anh ta, anh ta kích động nhận lấy lá thư, sau khi mở ra mới phát hiện mình không biết quá nhiều chữ.
“… Cha, cha đọc giúp con với.” Lục Nghiệp Quốc xoa đầu che giấu sự lúng túng.
Cha Lục nhận lấy đọc, đôi mày nhíu chặt lại, thấp giọng bảo: “Vậy mà bây giờ con nhỏ mới nói.”
“Cha, vợ con sao vậy ạ?”
“Tiểu Phân có bầu rồi, đợt tháng chín khai giảng đã có bầu hai tháng, bây giờ là tháng mười hai, bụng sắp được sáu tháng rồi, hiện giờ mang bụng bầu hoàn toàn không thể chăm sóc bản thân được.”
“Vợ con mang bầu sao?” Lục Nghiệp Quốc sững sờ.
Song Song ôm Lục Nghiệp Quốc với vẻ hoang mang, hai bím tóc nhỏ trên đầu lắc lư: “Có phải mẹ sắp sinh em trai không ạ?”
Đôi mắt của cô bé đầy vẻ mong đợi, nghĩ đến cha cũng sắp phải đi mà đôi mắt đỏ hoe: “Có phải cha mẹ đều sẽ đi chăm sóc em trai, không cần Song Song nữa không?”
Tâm trạng của Lục Nghiệp Quốc vốn đang vô cùng kích động, nhưng lúc này cả người từ trên xuống dưới lại giống như bị hắt nước lạnh, anh ta cúi đầu: “Ai đã nói lung tung với con? Cha với mẹ con thích con nhất, em trai gì, nó vẫn chưa tới, cho dù có em trai thì con cũng là chị, sau này em trai để cho con dạy, kêu nó làm gì thì nó làm cái đó.”
Nỗi sợ hãi trong đáy mắt của Song Song đã tan biến đi rất nhiều, cô bé tranh luận: “Con không bắt nạt em trai đâu, con muốn đi cùng với cha cơ.”
Cha Lục không chen miệng vào.