Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 817 - Chương 817: Dẫn Bạch Đoàn Ra Đồng

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 817: Dẫn Bạch Đoàn ra đồng

Cô cũng không muốn chiều hư Bạch Đoàn, nhưng cậu bé còn nhỏ, ở bên cạnh nhìn thôi cũng được.

Cha Tiết đã về nhà mình ở từ lúc Tiết Khiêm và Tiết Dương về, ông ta sợ không có ai nấu cơm cho hai đứa con trai.

Tiết Khiêm và Tiết Dương: “…”

Vụ thu hoạch mới kết thúc không lâu, mọi người lại bắt đầu cày cuốc, năm nay khác với năm ngoái, đây chính là ruộng của mình nên các thôn dân đều vô cùng gắng sức.

Cha Tiết đến bên bờ ruộng nhìn thấy Bạch Đoàn, sau khi biết rõ tình hình ông ta giận dữ trừng mắt: “Nó mới lớn bao nhiêu thôi mà con kêu nó làm việc đồng áng, con là địa chủ ác bá hay sao? Đây là con trai con chứ không phải đứa ở của con.”

Bạch Đoàn đảo tròng mắt với vẻ vô tội, siết ngón tay nhỏ đứng đó trông vô cùng đáng thương.

“…” Tiết Ngạn thấp giọng: “Con chỉ kêu nó ngồi ở đó, bằng không cho nó đi cắt cỏ heo với đám Thạch Đầu.”

Cuối cùng Bạch Đoàn vẫn ở lại, Lục Giai Giai về nhà giặt quần áo.

Quần áo mùa hè nhất định phải mỗi ngày thay một lần, đặc biệt là đàn ông, bằng không chắc chắn sẽ hôi.

Ba người đàn ông làm việc khá nhanh, gần đến trưa, Lục Giai Giai nhanh chóng nấu cơm, xào thịt, bỏ mì vào nồi.

Tiết Dương ôm bát mà muốn khóc, cậu bé rất sợ lại phải ăn cơm của cha Tiếp, còn khó ăn hơn cả bà dì ở nhà ăn dùng chân nấu cơm.

Cả ngày Bạch Đoàn theo chạy ra đồng, cậu bé ngồi dưới gốc cây to, thường xuyên phơi nắng nên chưa được vài ngày đã đen đi một tông.

Liên tiếp chạy một tuần cũng đến giai đoạn kết thúc, Bạch Đoàn gắng hết sức kéo cái xẻng sắt từ đồng về nhà, lẽo đẽo theo sau Tiết Ngạn.

“Mau uống nước đậu xanh đi.” Lục Giai Giai bưng một bát cho Bạch Đoàn.

Bạch Đoàn ôm bát uống vài hơi, cậu bé ngồi trên ghế nhỏ, tỏ vẻ tủi thân oan ức: “Mẹ ơi, con rất muốn đi học.”

“…” Lục Giai Giai nhịn cơn buồn cười: “Được, đợi gần khai giảng chúng ta sẽ về.”

Đứa trẻ còn nhỏ, hơi bỏ sức một chút là ngủ rất nhanh, Tiết Ngạn về phòng đốt lá ngải đuổi muỗi trong phòng.

“Ngày mai có thể trồng xong ngô rồi, anh với khỉ gầy đã bàn bạc qua, đợi ngày kia sẽ tới phía nam xem sao.” Bụng ngón tay của Tiết Ngạn xuyên qua mái tóc đen của Lục Giai Giai: “Em ở nhà ngoan ngoãn đợi, đợi anh về.”

“Vâng.” Lục Giai Giai chê nóng, cơ thể lùi về sau, Tiết Ngạn lại vòng tay ra sau chạm lên cái eo mềm mại của cô.

Lục Giai Giai bắt được tay anh, đôi mắt to nhìn Tiết Ngạn: “Anh không nóng sao?”

Chỉ mỗi thời gian nói chuyện thôi mà cô đã cảm thấy cả người túa một tầng mồ hôi rồi.

“Không nóng.”

“Cũng không mệt?”

“Ừm.”

“…”

Lục Giai Giai thật sự không biết người chồng này lớn lên thế nào nữa, cô nhấc chân đá lên cẳng chân anh: “Em nóng, anh cách em xa một chút.”

“Không nóng.” Tiết Ngạn nắm chân của cô, lòng bàn tay cảm thấy mềm mại trơn mịn.

Bên ngoài cửa sổ chậm rãi truyền tới tiếng sấm rền, không lâu sau đó hạt mưa rơi xuống giữa màn đêm, gõ rào rào lên mái nhà, càng rơi càng to.

Cơn mưa này tới cũng rất đúng lúc, phần lớn ngô đều đã trồng xuống, sau khi trận mưa qua đi, không khí nóng nực cũng sẽ bị xua tan không ít, lá cây cũng không còn cúi gục đầu nữa.

Đất đai lại có sức sống.

Lúc này mẹ Điền đã đến giai đoạn hấp hối, bắt đầu từ lúc bà ta bại liệt đã không nhận được sự chăm sóc tử tế, có thể chống đỡ được đến bây giờ cũng là dựa vào một hơi thở.

Bà ta gầy lắm, hai mắt hõm sâu, cả người từ trên xuống dưới chỉ còn lại một lớp da bọc xương, có chỗ thậm chí còn lở loét mảng lớn.

Mẹ Điền nghe tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, hé cái miệng khô gầy một cách vô lực, trong đầu bà ta nhanh chóng lóe lên hình ảnh một đời.

Bà ta sinh được sáu đứa con gái mới có hai đứa con trai, không ngờ đến cuối cùng lại không người nào chăm sóc bà ta.

“Con trai, con trai…” Mẹ Điền nhắm mắt lại với vẻ không cam lòng.

Tiếng mưa che lấp đi toàn bộ âm thanh, nhiệt độ giảm xuống, Điền Quang Tông ở trên giường thoải mái trở mình.

Điền Diệu Tổ thì lại nằm ngủ như một con heo chết.

Sáng sớm ngày hôm sau, không khí bên ngoài cửa sổ rất ẩm, Lục Giai Giai mệt mỏi không tỉnh nổi, Tiết Ngạn thì đẩy cửa đi nấu cơm.

Anh nhân lúc thời tiết mát mẻ mà dẫn hai đứa em trai vội vàng trồng nốt số ngô còn lại, chỉ nửa buổi sáng đã làm xong.

Bạch Đoàn thấy lần này cha không gọi cậu bé ra đồng nữa, vội trốn trong nhà ngoan ngoãn đọc sách.

Lục Giai Giai tỉnh lại ăn cơm phần trong nồi, vừa định giặt quần áo thì trong thôn truyền tin mẹ Điền đã chết rồi.

 


Bình Luận (0)
Comment