Sau khi Tiết Ngạn trở về đã bắt đầu dẫn Bạch Đoàn ra đồng.
Bạch Đoàn vốn muốn chia sẻ xe đồ chơi với các anh, kết quả bây giờ lại chỉ có thể kéo xẻng sắt đi đằng trước.
Trên đường có thôn dân nhìn thấy mới hỏi: “Kéo như thế, cũng đừng kéo hỏng xẻng đó.”
Bạch Đoàn: “…”
Tiết Ngạn thấp giọng đáp: “Rèn luyện năng lực của nó.”
Sáng sớm, Tiết Ngạn dẫn Bạch Đoàn vòng quanh ruộng một vòng, đợi trời nóng rẫy rồi mới dẫn cậu bé về nhà.
Trên đường, Bạch Đoàn lòng dạ đen tối tố cáo: “Cha, lúc cha không có ở đây, có người gọi mẹ con là mẹ.”
“Cái gì?”
“Nó nói nó là do mẹ con sinh ra.”
Sắc mặt của Tiết Ngạn nặng nề: “Ai?”
Bạch Đoàn đảo tròng mắt: “Con muốn chơi cưỡi ngựa, cha cho con cưỡi ngựa thì con mới nói.”
Tiết Ngạn: “…”
Anh đặt Bạch Đoàn lên vai, tay cầm xẻng đi.
Bạch Đoàn nắm tóc của Tiết Ngạn, mở miệng nói: “Con nghe ngóng rồi, nó tên là Tuyết Đoàn, chính là con trai của trí thức Châu kia.”
“Tuyết Đoàn chạy qua giành mẹ của con, nó không cần mẹ mình mà cứ đòi mẹ của con.”
Tiết Ngạn im lặng một lúc mới hỏi: “Có người bắt nạt cô ấy không?”
“Không ạ.” Bạch Đoàn nhấn mạnh: “Mẹ chẳng thích nó đâu, mẹ chỉ thích Bạch Đoàn thôi.”
“Còn nữa không?”
Bạch Đoàn lắc đầu: “Hết rồi ạ.”
Đầu óc còn chưa kịp xoay chuyển thì Tiết Ngạn đã thả cậu bé xuống: “Tự đi đi.”
Thuận tiện nhét cái xẻng sắt vào trong tay Bạch Đoàn.
Tiết Ngạn sợ Lục Thảo có dụng tâm khác nên hỏi Lục Giai Giai chuyện này.
Lục Giai Giai cũng không hiểu thế nào, cô đặt cái bút trong tay xuống: “Ai biết bọn họ nghĩ thế nào đâu, đứa trẻ đó chạy tới đây gọi em là mẹ, có khả năng là không thích Lục Thảo.”
“Chẳng qua đứa trẻ đó quả thật cũng rất đáng thương, Lục Thảo cũng không để tâm đến quần áo mà nó mặc, bẩn vô cùng.”
Tiết Ngạn không rảnh quan tâm đến người khác, thấy quả thật không có hậu họa gì mới ngồi xuống bên cạnh Lục Giai Giai, bắt đầu cùng cô làm bài tập về nhà.
Không chỉ Lục Giai Giai cần giao luận văn mà anh cũng cần giao luận văn, chẳng qua trước khi anh về đã có ý tưởng, viết ra vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Trương Thục Vân chạy lên huyện xử lý cửa tiệm nhà mình rồi về, vậy mà ở trên xe buýt lại cảm nắng, vừa buồn nôn cả người vừa vô lực.
Lục Ái Quốc đã mua một chiếc xe đạp, chở cô ta về.
Phòng tư vẫn luôn là Lục Nghiệp Quốc đi, gần đây thời tiết thật sự quá nóng, cho dù người trong thôn đi làm cũng đều chọn sáng đi chiều về.
Lý Phân thì ở nhà chăm con, tên cúng cơm của Lục Minh Khánh là Ngõa Phiến (miếng ngói), dù sao thì cũng thuận miệng.
Bây giờ phòng tư có tiền, vẫn thuê bà cô trong thôn tới hỗ trợ.
Mẹ Lục cũng bớt lo, có thời gian thì sẽ qua giúp đỡ.
Trương Thục Vân ôm bụng đi đường, bước chân lảo đảo, Lý Phân nhìn thấy mà giật nảy mình: “Chị cả, chị sao thế này?”
“Trúng nắng rồi.” Trong dạ dày Trương Thục Vân vẫn luôn nhộn nhạo, cô ta nôn khan hai tiếng.
Trịnh Tú Liên và Lý Phân thấy thế vội vàng rót nước mát cho cô ta, bên trong còn thêm ít muối.
Trương Thục Vân uống vài hớp mới lấy lại tí sức, Lục Giai Giai biết chuyện cũng mang nước đậu xanh để làm mát trong giếng qua, còn thêm vài thìa mật ong vào bên trong.
Trương Thục Vân uống mà thấy ngọt, cảm động muốn xỉu: “Em gái, em nói xem sao em lại tốt như vậy chứ? Chị chưa từng thấy cô em chồng nào tốt như em.”
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Còn không à, con gái tôi có thể không tốt hay sao? Vừa nghe thấy cô bị bệnh là vội vàng chạy qua đây.”
“Thục Vân, sau này nếu cô không tốt với con gái tôi, vậy đúng là không có lương tâm.”
Mẹ Lục đã rất lâu rồi không còn đánh tiếng với người nhà họ Lục như vậy nữa, chủ yếu là con gái bà ta càng ngày càng lợi hại, không cần mấy anh trai và chị dâu này giúp đỡ bao nhiêu.
Ngược lại là mấy anh trai và chị dâu này còn cần con gái bà ta lo lắng.
Chị dâu cả đấm ngực dậm chân: “Mẹ, mẹ đừng nói mà, trước đây con không đủ tốt với em gái, con áy náy lắm…”
“…” Lục Giai Giai vội vàng nói: “Chị cả, nếu cơ thể chị đã không thoải mái thì mau nghỉ ngơi cho khỏe đi đã.”
“Đúng đúng, đều nghe em gái chị hết.”
“…”
Thời tiết quá nóng, hai phòng cũng dừng suy nghĩ chạy lên huyện, định đợi nhiệt độ giảm xuống rồi mới tiếp tục làm.
Kỳ thi đại học cũng đã kết thúc, tiếp theo đó chính là quá trình chờ đợi.
Lục Thảo vừa đợi Châu Văn Thanh thi xong đã muốn tái hôn, Châu Văn Thanh lại thẳng thừng quay mặt đi: “Bây giờ đại học hoàn toàn không cho kết hôn, thậm chí còn có quyết định rõ ràng, kết hôn sẽ bị khai trừ học tịch.”