Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 829 - Chương 829: Châu Văn Thanh Mang Giấy Thông Báo Của Anh Ta Chạy Rồi 2

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 829: Châu Văn Thanh mang giấy thông báo của anh ta chạy rồi 2

Mỗi ngày một nóng nực hơn, vốn lá cây xanh ngắt lại giống như bị đốt khô, gục cái đầu xuống.

Cả ngày nóng nực khiến tâm trạng của Lục Giai Giai buồn bực, nghe thấy Châu Văn Thanh cũng đã báo danh vào trường đại học bên thủ đô, cô phiền muộn nằm trên giường ngủ, ngủ tỉnh rồi cả người toàn là mồ hôi.

Cứ như vậy chịu đựng mười mấy ngày, cuối cùng ông trời cũng đổ một trận mưa, vạn vật đều được thấm ướt.

Lục Kính Quốc gửi điện báo về, nói giữa tháng tám sẽ dẫn Khổng Nhã về một chuyến, mời người thân trong nhà ăn bữa cơm, coi như là đi hình thức.

Mẹ Lục về nhà cũ dọn dẹp, lấy cái thảm mới ra, lại đan chiếu mới, phòng ốc cũng quét dọn vô cùng sạch sẽ.

Bên này, cuối cùng Châu Văn Thanh cũng nhận được giấy thông báo trúng tuyển, buổi trưa nhân lúc Lục Thảo đang ngủ trưa, anh ta cầm túi nhỏ của mình rời đi.

Lúc Lục Thảo tỉnh lại không thấy anh ta đâu, còn tưởng anh ta có việc ra ngoài nên không để ý.

Cũng chính vào tối hôm ấy, bác gái cả Lục muốn làm dịu mối quan hệ giữa Lục Thảo với gia đình.

Bà ta nghĩ đến cách mẹ Lục khen Lục Giai Giai mà mở miệng nói: “Em gái các con có chút không tốt, lúc đầu gả cho người ta cũng không nghe lời, nhưng bây giờ đã khác rồi, Châu Văn Thanh đã thi đỗ đại học, có thế nào cũng cũng mạnh hơn nông dân cày cấy trong thôn, nói như vậy cũng coi như là em gái các con có mắt nhìn.”

“Nếu bây giờ các con tốt với nó một chút, sau này nó cũng có thể giúp đỡ các con, nói theo chiều hướng xấu nhất thì đợi Châu Văn Thanh được chia công việc cho, nhà chúng ta cũng có thể kiếm được lời.”

Chị dâu cả không nhịn được mà muốn cười: “Mẹ ơi, ý của mẹ là trước đây chúng con không tốt với cô ta sao, cái khác không nói, chỉ nói đợt trước khi cô ta nằm viện, lúc đó chúng ta vẫn chưa chia nhà đâu, không phải dùng tiền của tất cả chúng ta để trả viện phí cho cô ta hay sao? Sao đến bây giờ còn nói chúng con không tốt với cô ta vậy?”

Mấy năm trước bọn họ cũng tiếp tế cho Lục Thảo không ít lương thực, hóa ra mấy thứ này đều không tính cả à.

Sắc mặt của bác gái cả Lục thay đổi, vậy mà trong lúc nhất thời bà ta lại không biết nói sao.

Bà ta hơi nóng nảy: “Các cô hiểu cái gì? Cho dù trước đây thế nào thì bây giờ Châu Văn Thanh cũng đã thi đỗ đại học rồi, bây giờ các cô không nịnh nọt thì đợi đến khi nào mới nịnh nọt.”

Chị dâu cả bĩu môi, chẳng buồn nói thêm.

Trước khi rời đi bác gái cả Lục còn lải nhải: “Đúng là không hiểu chuyện, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.”

Chị dâu cả tức đến khó chịu.

Lục Giai Giai theo giúp mẹ Lục, có một ngày không có tinh thần, đang định về nhà nghỉ ngơi thì trên đường đụng phải Lục Thảo đang chống gậy, sắc mặt của cô ta hoảng hốt: “Châu Văn Thanh đâu, các người có nhìn thấy Văn Thanh nhà chúng tôi không, ai nhìn thấy Văn Thanh nhà chúng tôi đâu không?”

Lục Giai Giai vẫn luôn cảm thấy đầu óc Lục Thảo không được bình thường nên vòng qua bên cạnh đi.

Lục Thảo thì vẫn luôn nhìn thấy Lục Giai Giai, cô ta chống gậy đuổi theo.

Lục Giai Giai thấy cô ta đẩy nhanh tốc độ nên bản thân cũng đẩy nhanh tốc độ.

Suy cho cùng thì Lục Thảo cũng què một chân, cô ta hoàn toàn không đuổi kịp Lục Giai Giai, chỉ có thể hô: “Lục Giai Giai, cô có nhìn thấy Châu Văn Thanh không, Châu Văn Thanh có tìm cô không?”

Lục Giai Giai: “!”

Tính làm hỏng danh tiếng của cô hay gì?

Lục Giai Giai quay người đi về phía cô ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô vừa nói gì?”

“Văn Thanh nhà chúng tôi biến mất rồi, chắc chắn có liên quan đến cô…”

“…”

Lục Giai Giai nhìn xung quanh, cô đi đến bên cạnh bụi cỏ, nhặt một cái gậy lên đánh vào lưng Lục Thảo.

Trên người Lục Thảo đau nhức, cô ta giơ gậy muốn đánh Lục Giai Giai nhưng Lục Giai Giai lại quay người chạy lên hai bước.

Lục Thảo muốn đuổi theo nhưng giơ gậy lên thì cơ thể lại đứng không vững.

Vừa mới buông gậy xuống chống đỡ cơ thể thì Lục Giai Giai lại chạy qua đánh một gậy lên người cô ta.

Cô đặc biệt chọn cây gậy mảnh, vừa không đánh người bị thương nặng, vừa đau đến xót đến cồn cào ruột gan.

“Lục Giai Giai!” Lục Thảo tức đến đỏ mặt tía tai, cô ta đi lên hai bước, giơ cái gậy định đánh lên người Lục Giai Giai.

Lục Giai Giai tiếp tục chạy đi, đợi Lục Thảo buông gậy xuống cô lại chạy về đánh cô ta hai cái.

Nếu là bình thường cô còn cãi với Lục Thảo vài câu, nhưng thời tiết quá nóng, cô không có nhiều sức lực như vậy đứng đây phí lời với cô ta.

Hai người cứ qua lại như thế vài lần, cuối cùng Lục Thảo cũng không chịu được nữa.

Cái gậy rất mảnh, đánh lên người vừa ngứa vừa đau, cô ta thậm chí còn có thôi thúc muốn gãi.

 


Bình Luận (0)
Comment