Chơi ở bên ngoài về bẩn như thế, anh tuyệt đối không có khả năng chiều cậu bé.
Ngày thường Bạch Đoàn ngủ rất sớm, ban ngày chơi lại hăng nên vừa nằm lên giường đã ngủ mất.
Tối nay Lục Giai Giai lại không ngủ được, nghĩ đến ngày mai nên trao đổi luận văn với Khổng Nhã thế nào.
Vào đêm, Tiết Ngạn nằm bên cạnh cô, Lục Giai Giai vội vàng nhắm mắt lại.
Tiết Ngạn duỗi tay chạm vào cái eo mềm mại của cô, rất nóng, cô nghĩ đến lúc chiều anh chảy máu mũi mà nhíu mày, cắn răng, đành rúc vào lòng Tiết Ngạn.
Tốc chiến tốc thắng, sớm ngủ một chút.
Tiết Ngạn hơi dừng lại, hơi thở nóng rực.
Nửa đêm cuối cùng cũng đến lượt Lục Giai Giai nổi nóng, Tiết Ngạn vừa cõng vừa dỗ, vừa quạt mát, lúc này cô mới chịu ngủ.
Hơn tám giờ cô mới rời giường, ăn cơm xong là đi tìm Khổng Nhã.
Kết hôn đã bốn năm rồi nhưng lúc cô cười lên trong đôi mắt vẫn mang theo ánh sáng, không khác gì cô gái nhỏ chưa lấy chồng.
Mới đầu người trong thôn cảm thấy Lục Giai Giai mắt mù, gả cho người không tốt, nhưng bây giờ lại không ho he nửa lời nữa.
Tiết Ngạn chiều cô giống như chiều con gái vậy, nói một cách chính xác thì chiều con gái cũng không chiều được như vậy.
Lục Giai Giai về nhà cũ, Khổng Nhã đang ngồi trong sân, cô ấy vừa mới làm quen với chị cả và chị hai.
Trương Thục Vân và Trịnh Tú Liên cũng chỉ có thể nói vài chuyện bình thường với Khổng Nhã, những cái khác thì thật sự không hiểu, hơn nữa bọn họ chênh lệch tuổi tác lớn, cũng không ăn nhập được với nhau.
…
Ngược lại Lý Phân có thể nói chuyện với Khổng Nhã nhưng không thể không nói khí chất trên người Khổng Nhã quá khác với mọi người, hoàn toàn không ăn nhập với bọn họ.
Đặc biệt là bọn họ đều cùng là con dâu của nhà họ Lục, chẳng hiểu sao lại thấy hơi tự ti.
“Chị Tiểu Nhã.” Lục Giai Giai chạy qua.
“Giai Giai.” Trên mặt Khổng Nhã theo bản năng mang theo vài phần mừng rỡ.
Vốn mối quan hệ giữa cô ấy với Lục Giai Giai không tồi, bây giờ Lục Giai Giai còn là em chồng của cô ấy, hiển nhiên cô ấy càng thân thiết với Lục Giai Giai hơn.
Trong thôn cũng lục tục có người tới, mục đích của bọn họ là tới đây xem Khổng Nhã.
Vừa về đây cũng coi như là con dâu mới, ai không muốn xem.
Có người ngưỡng mộ bảo: “Con dâu thứ ba của nhà bà lớn lên cũng thật ưa nhìn quá.”
Mẹ Lục đắc ý: “Còn không à, vợ của thằng ba nhà tôi cũng là sinh viên đại học thủ đô, học thiết kế, lớn lên còn xinh đẹp, thằng ba nhà chúng tôi thật đúng là tích phúc mới lấy được một cô vợ tốt như vậy.
Khổng Nhã có hơi ngại ngùng.
“Đại Nha, bà nói câu này, bộ ba đứa con dâu khác của bà không tốt hay sao.” Có người dùng giọng điệu nói đùa mà hỏi: “Vậy bà nói xem đứa con dâu thứ ba của bà với Giai Giai, ai tốt hơn nào?”
Vừa đưa ra câu hỏi, toàn bộ người nhà họ Lục đều mang vẻ mặt lạnh lùng.
Lục Giai Giai không biết tại sao luôn có mấy người chướng mắt người khác sống tốt như thế, chỉ cần người khác hơi sống tốt là bà ta sẽ giở giọng quái đản nói vài câu, chỉ hận không thể khiến gia đình khác rùm beng lên.
Cô lạnh mặt nói: “Bốn chị dâu của cháu đều tốt, đối với anh ba của cháu mà nói thì chị ba của cháu tốt nhất, đối với anh cả và anh hai của cháu mà nói, chị cả và chị hai tốt nhất.”
Mà Khổng Nhã cũng nhìn bà cô kia với vẻ bình tĩnh: “Cháu với Giai Giai đều rất tốt, trên người cô ấy có điểm tốt cần cháu học hỏi, trên người cháu cũng có điểm tốt cần cô ấy học hỏi, cuộc đời của con người đều ở trong quá trình không ngừng học hỏi, chúng cháu sẽ hấp thụ ưu điểm tốt trên người và trưởng thành cùng nhau.”
Giọng nói của cô ấy rất mềm mại, nhưng ý tứ châm chích lại rất mạnh, đặc biệt là đôi mắt nhìn người không hề chớp đó.
Cô ấy không nói đúng sai nhưng người đàn bà đó lại cảm thấy mình sai.
Lục Giai Giai phụ họa: “Chị dâu, trong quá trình chị học hỏi, cùng lúc học thêm ưu điểm của người khác cũng phải bỏ khuyết điểm của mình đi mới đúng, ví dụ như nói vớ vẩn này.”