Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 846 - Chương 846: Văn Thanh, Em Muốn Nghe Anh Đọc Thơ

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 846: Văn Thanh, em muốn nghe anh đọc thơ

Châu Văn Thanh muốn đuổi theo nhưng Lục Thảo lại ôm anh ta rất chặt.

Anh ta ăn vận vô cùng nho nhã, còn đeo một cặp kính, tay thì ôm sách.

Nhưng Lục Thảo thì lại tóc tai rối bời, làn da lại đen, mặt giống như đã rất lâu rồi chưa rửa, ăn mặc thì càng khỏi phải nói đến.

Cái quần thì ống cao ống thấp, áo cũng nhăn nhúm, ăn mặc không chỉnh tề, nhìn thấy vô cùng lôi thôi.

Loại tổ hợp kỳ dị này thu hút rất nhiều sự chú ý.

Châu Văn Thanh: “…”

“Cô buông tôi ra đã, hai người chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, nơi này có quá nhiều người.” Châu Văn Thanh chỉ hận không thể bóp chết Lục Thảo.

Anh ta đã sớm hỏi thăm qua rồi, cha của nữ sinh vừa rồi kia là trưởng khoa, có sự hỗ trợ đối với sự nghiệp của anh ta.

Bây giờ tất cả đều đã bị Lục Thảo phá hỏng hết rồi.

Lục Thảo do dự một lúc rồi từ từ buông Châu Văn Thanh ra.

Sau khi ăn diện lên, Châu Văn Thanh khiến Lục Thảo có hơi hoảng hốt, giống như trở về lúc mới yêu đương nồng nhiệt vậy.

“Văn Thanh, em muốn nghe anh đọc thơ.”

“…”

Đầu tháng mười, vòng loại đầu tiên của cuộc thi ngoại ngữ quốc tế chính thức bắt đầu, mấy trường đại học thủ đô thân là trường thi chính, Lục Giai Giai liếc mắt nhìn số trường thi của mình mà hít một hơi thật sâu.

Buổi sáng ngày mùng hai tháng mười, cô và Vương Vận Thu cùng nhau tới đại học liên hợp thủ đô, hai người cùng một trường thi, Lục Giai Giai ở đằng trước, cô ta ở phía sau.

“Ôi vãi, vậy mà lại chơi lớn như thế.” Hai tay cô ta đan vào nhau, nhìn màn hình trên trường thi: “Phát sóng trực tiếp ngay tại hiện trường, lần này chắc chắn công bằng rồi.”

Thời đại này có thể đặt một màn hình điện tử ở trường thi cũng chỉ có đại học ở thủ đô mới có thể làm được.

Lục Giai Giai ngẩng đầu nhìn màn hình, cảm thấy lần này chơi thật sự vô cùng lớn, giống với chương trình tuyển chọn ở thời hiện đại.

Một cơn gió thổi qua, mái tóc xõa trên vai Lục Giai Giai hơi lay động, Vương Vận Thu sáp tới: “Lục Giai Giai, cô có chắc chắn vào được ba hạng đầu không?”

“Muốn vào ba hạng đầu nhưng tôi cảm thấy nhân tài đông đảo, có thể vào mười hạng đầu đã đủ tốt rồi.”

“Cũng đúng.” Vương Vận Thu nói rồi lấy thỏi son từ trong túi ra: “Hôm nay phải lên màn hình, tôi nhất định phải ăn diện cho đẹp, nếu mà lôi thôi chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến tỉ suất xem đài hay sao?”

“Đi nào, đã đủ đỏ rồi.” Lục Giai Giai kéo tay Vương Vận Thu, hai người đi về phía trường thi.

Lục Thảo đang quấn lấy Châu Văn Thanh, cô ta chỉ hận không thể ở bên cạnh anh ta mọi lúc mọi nơi, vừa bưng trà vừa rót nước.

Ở thời gian dài rồi, có người quen nhận ra Châu Văn Thanh nhìn thấy hai người có phong cách khác hẳn nhau như thế, cuối cùng không nhịn được mà đi lên hỏi: “Hai người là…”

Châu Văn Thanh chỉ hận không thể đánh chết Lục Thảo, anh ta theo bản năng muốn kéo cô ta rời đi.

Nhưng Lục Thảo cũng không phải đồ ngu, sớm đã muốn chứng minh thân phận của mình: “Tôi là vợ lúc Châu Văn Thanh về quê, anh ta thi đỗ đại học rồi nên tôi tơi đây tìm anh ta, đợi qua một khoảng thời gian nữa ổn định rồi, tôi sẽ đón con trai chúng tôi tới đây.”

“Hả, các cô là vợ chồng á?” Có hơi không giống.

“Đương nhiên rồi, quan hệ giữa tôi với Châu Văn Thanh cũng tốt lắm, bằng không anh ấy cũng sẽ không đón tôi lên đây sau khi đỗ đại học.”

Thông tin người vợ ở quê của Châu Văn Thanh tìm tới đây rất nhanh đã truyền đi khắp học viện.

Lúc mới khai giảng Châu Văn Thanh rất biết định việc, thể hiện bản thân khắp nơi, thế cho nên có rất nhiều người nhớ anh ta.

Bây giờ Lục Thảo lại càng khiến anh ta nổi như cồn hơn, hai người ở học viện văn học, gần như không ai không biết, không ai không hay.

Chủ yếu là phong cách của hai người chênh lệch quá lớn, có thế nào cũng không giống tự nguyện ở bên nhau.

Các nữ sinh vốn hơi có hảo cảm với Châu Văn Thanh cũng đều thu lại suy nghĩ của mình, cho dù có thế nào thì bọn họ cũng sẽ không nhớ thương một người đàn ông đã có gia đình.

Châu Văn Thanh rất nhanh đã bị Lục Thảo quấn riết mà phát bực, nhưng lại không dám trở mặt.

Bây giờ Lục Thảo chẳng có gì hết, người thì lại mặt dày muốn chết, làm việc luôn bất chấp mọi thứ, lúc trước vì muốn ở bên anh ta mà thậm chí còn không tiếc tự hủy hoại danh tiếng của mình.

Mà anh ta thì sao, có tương lai tươi sáng, bây giờ đang học đại học, chỉ cần chịu đựng đến khi tốt nghiệp đại học là tương lai rộng mở.

Hôm nay Lục Thảo lại đi theo sau lưng anh ta, kiễng chân giúp anh ta cầm sách, muốn ngồi bên ngoài tòa nhà dạy học đợi anh ta.

“…” Châu Văn Thanh hít một hơi thật sâu.

 


Bình Luận (0)
Comment