So với ba anh trai đang khiếp sợ thì cha Lục lại bình tĩnh hơn nhiều.
Tiết Ngạn từng cứu con gái ông ta hai mạng, nếu không có anh thì chỉ sợ Lục Giai Giai đã chết từ lâu rồi.
Tư tưởng cha Lục khá truyền thống, lúc đó khi trong thôn truyền nhau quy định quan hệ thông gia, lưu truyền xuống lại thành duyên trời tác hợp.
Đương nhiên trong lòng ông ta con gái là quan trọng nhất nhưng ông ta cũng sẽ không ngăn cản Lục Giai Giai tiếp xúc với Tiết Ngạn, dù sao hai lần cứu mạng cũng không phải thứ bọn họ chỉ tặng chút đồ là có thể trả hết.
Lục Giai Giai hơi lúng túng, đứng dậy bảo: “Cha, con đưa qua cho anh ấy nhé.”
“... Đi đi.” Cha Lục còn chưa nếm ra vị cá trong miệng đã có một loại dự cảm chẳng lành.
“Cha!” Ba anh trai bất mẫn.
“Kêu gào cái gì?” Cha Lục liếc mắt nhìn Châu Văn Thanh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bên này.
Ông ta cũng là đàn ông, vừa nhìn đã biết người này có suy nghĩ lệch lạc gì.
Vừa vặn để Giai Giai hoàn toàn làm rõ quan hệ với Châu Văn Thanh đi.
Có ơn cứu mạng làm cái cớ, nói lời đàm tiếu cũng phải suy nghĩ.
Lục Giai Giai nhấc bước chân đi qua, Châu Văn Thanh lập tức đứng thẳng lưng, anh ta nhìn về phía khác giả bộ như không biết gì cả.
Trương Đào đã hơi mất hồn mất vía, anh ta biết Lục Giai Giai thích người có khí chất nho nhã, cha mẹ anh ta cũng là giáo sư đại học.
Nhưng cũng chính vì như thế mà cha mẹ anh ta sống còn khổ cực hơn anh ta.
Hai năm anh ta về quê đó đã cố hết sức biến mình trở nên không có gì khác biệt với thôn dân, nhưng bây giờ đối diện với người con gái mình thích cũng mất đi ưu thế duy nhất này.
Lục Giai Giai càng đi càng gần, Châu Văn Thanh chà ngón tay lên quần áo, sống lưng thẳng tắp, anh ta giả bộ vô tình vuốt tóc một cái.
Không biết có phải ảo giác của anh ta hay không mà khi gió thổi qua, trong không khí lại mang theo một hương thơm nhẹ nhàng.
Cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được mà nhìn về phía Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn nhìn thấy một màn trước mắt, hơi mím đôi môi mỏng, nhíu mày nhắm mắt lại.
Nhưng cơ thể lại căng chặt, thẳng tắp.
Châu Văn Thanh ở bên đó đã kích động đến mức thở gấp vài hơi, anh ta mong chờ được làm hòa với Lục Giai Giai, hoàn toàn khôi phục ngày tháng trước kia.
Mà Lục Giai Giai từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn Châu Văn Thanh, cô trực tiếp đi ngang qua bên cạnh anh ta, sau đó dừng lại bên cạnh Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn đang giả ngủ, trước người đột nhiên có bóng râm nhạt hắt xuống, gió nóng thổi tới còn mang theo một mùi hương quen thuộc.
Anh chợt mở mắt ra, đôi mắt phượng hẹp dài khóa chặt vào cô gái đứng trước mặt.
Lục Giai Giai nuốt nước miếng, cô không nên sợ Tiết Ngạn, Tiết Ngạn đã cứu cô hai lần, chỉ là cảnh giết heo rừng đó có hơi hung hãn, ánh mắt lạnh lùng mà thôi.
Nhưng bản chất của anh là một người tốt.
Lục Giai Giai ngồi xổm xuống nói với anh: “Tiết Ngạn, hôm nay em bắt được cá, đặc biệt mang tới cho anh nếm thử, cảm ơn anh đã cứu em.”
Lý do đầy đủ, thái độ thành khẩn, lần này Tiết Ngạn không có lý do cản cô nữa.
Lục Giai Giai mở nắp bát bên trên, nhỏ giọng bảo: “Cá với gà đều là tự tay em bắt đó.”
Trên mặt cô không nhịn được mà lộ ra chút vẻ đắc ý, đây cũng được coi là thứ cô có thể lấy ra được.
Tiết Ngạn hoàn toàn không ngờ Lục Giai Giai tới tìm anh, ngón tay anh cuộn lại, theo bản năng đuổi cô đi: “Không cần, cô cầm đi đi.”
“Hả?” Nụ cười trên mặt Lục Giai Giai hơi nhạt đi, đôi mắt hình trăng khuyết từ từ trợn tròn.
Nhưng nghĩ kỹ lại, mối quan hệ của hai người lần trước cũng tính là tạm được, Tiết Ngạn còn giúp cô lau bàn nữa mà.
Sao hôm nay lại biến thành bộ dáng lạnh lùng này, sẽ không phải lúc giết heo rừng cô sợ hãi quá rõ ràng đấy chứ.
Nhưng nhiều máu như thế, cô cũng chưa từng thấy cảnh tượng nào đáng sợ như vậy, cũng phải cho cô thời gian bình tĩnh chứ.
Lục Giai Giai ra sức giải thích: “Cá với gà này đều là tự tay em bắt, coi như là thứ có thể báo đáp ơn cứu mạng, đồ mà trước đó cha mẹ em tặng tới trên cơ bản không liên quan đến em quá nhiều, đây mới là thứ em báo đáp anh.”
Cô là một người giữ lời, lúc đầu khi ở trong núi nói sẽ báo đáp anh thì nhất định sẽ báo đáp anh.