Lục Giai Giai thật sự sợ tổ tông nhỏ này rồi.
Bạch Đoàn ngồi trên ghế nhìn Lục Giai Giai viết chữ một cách vô cùng ngoan ngoãn, hai tay đặt lên bàn.
Sau cuộc thi ngoại ngữ quốc tế, rất nhiều nam sinh trong khuôn viên trường coi cô thành nữ thần.
Trong lòng bọn họ nhộn nhạo, nghĩ đủ mọi cách làm quen, kết quả vừa đến thư viện đã nhìn thấy cục bông nhỏ trong lòng Lục Giai Giai, trên đầu lập tức như bị hắt một xô nước lạnh.
… Nữ thần đã kết hôn, cũng đã có con rồi.
Bọn họ đang nghĩ gì thế? Vẫn nên về nhà ngủ thì hơn.
Tiết Ngạn ngồi bên cạnh Lục Giai Giai học, anh để ý đến biểu cảm ở mấy nam sinh khác, vẫn bình tĩnh lật một trang.
Vương Vận Thu: “…”
Lục Giai Giai viết bài diễn thuyết đến chín rưỡi, cuối cùng cũng viết xong, cục bông trong lòng đã sớm ngủ mất.
Tiết Ngạn bế cậu bé lên, dẫn Lục Giai Giai về nhà.
Lục Giai Giai tắm rửa xong là bò lên giường đi ngủ, Tiết Ngạn nghĩ đến việc tối qua cô chủ động, anh nhịn một lúc rồi hỏi với giọng trầm khàn: “Hôm nay còn cần anh hầu hạ em không?”
Lục Giai Giai: “…”
“Lưu manh, hôm qua em uống say mà anh vẫn động tay động chân với em được.” Lục Giai Giai tức giận trở mình: “Tự nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tiết Ngạn: “…”
Anh cũng chưa từng nhắc đến chuyện Lục Giai Giai uống say với cô, anh nhích người về phía vợ: “Bây giờ không yên bình cho lắm, ở bên ngoài không thể tùy tiện uống rượu, đặc biệt là lúc anh không có ở đó.”
Bây giờ buôn người không ít, rất nhiều người ngồi xe lửa chẳng hiểu sao lại biến mất, có tìm kiểu gì cũng không tìm ra được.
Còn có mấy người đàn ông bên ngoài nữa, ngoại trừ anh ra thì anh chẳng tin ai cả.
Lục Giai Giai buồn bực bảo: “Đương nhiên em biết rồi, em hoàn toàn không định uống rượu, lúc đó còn tưởng là nước chanh, nó trông giống nước chanh như đúc, ai biết trong đó có rượu đâu.”
“Ừm, không nói cái này nữa, em biết em uống say sẽ thế nào không?” Anh thấp giọng hỏi.
“…” Lục Giai Giai chợt trở mình: “Đương nhiên là ngả đầu xuống ngủ ngay rồi, em vừa uống say là không còn biết gì nữa, chắc chắn là ngủ chứ còn gì.”
Lẽ nào cô còn có phát điên sau khi uống rượu chắc? Nói đùa.
Cô lẩm bẩm: “Anh còn hỏi em, thế anh có biết lúc anh uống say sẽ thế nào không hả?”
…
Hai người đối diện nhau, một người trợn tròn mắt, một người bất đắc dĩ và thương chiều.
“Anh biết rồi.” Sau khi Tiết Ngạn tỉnh rượu vẫn còn chút ký ức, chẳng qua chỉ là say rồi vẫn chỉ muốn thân thiết với vợ anh mà thôi, anh uống say cũng chưa từng nghĩ đến người phụ nữ nào khác.
Nhưng con nhóc này thì khác, cô uống say rồi muốn tuyển phi, hơi không vừa ý cô một tí là muốn đá anh.
“Anh biết? Anh biết anh uống say rồi đã nói gì không?” Lục Giai Giai vén chăn ngồi dậy: “Cái gì anh cũng nói hết, đặc biệt là lúc…”
“Ví dụ như chân…”
“!” Lục Giai Giai cầm gối đầu ấn lên mặt Tiết Ngạn, cô nổi giận đùng đùng nói: “Dù sao tửu lượng của em cũng tốt hơn anh, em có thể làm ra chuyện giống như anh được sao? Đồ lưu manh!”
Tiết Ngạn giơ tay kéo xuống, lạnh lùng nói: “Em say rượu rồi đòi đổi chồng.”
“Cái gì?” Cô ngây người chớp mắt, bàn tay vô thức rụt ra sau.
Cô uống say rồi thích đổi chồng sao? Chuyện từ khi nào, sao cô không biết?
Không phải đều nói sau khi say rượu sẽ nói lời thật lòng hay sao? Lẽ nào cô muốn đổi Tiết Ngạn từ rất lâu rồi?
Lục Giai Giai không thừa nhận: “Anh nói dối.”
“Hôm qua em còn nói không cần anh, muốn đổi một người khác tốt hơn.” Tiết Ngạn đặt cái gối về chỗ cũ cho Lục Giai Giai với vẻ mặt không có cảm xúc.
Anh nhìn gương mặt nhỏ của cô và hỏi: “Có phải em đã nhìn trúng người đàn ông khác rồi không? Cảm thấy người khác tốt hơn anh?”
“…” Đầu óc Lục Giai Giai vẫn còn đơ ra đấy, cơ thể lại rúc vào trong chăn: “Em không nhớ, em không biết, nói không chừng là anh lừa em.”
“Hôm qua em còn kêu anh hầu hạ em, hầu hạ không tốt thì sẽ ném anh đi.”
“…”
“Em còn nói muốn chọn tám đến mười người đàn ông, ngày nào cũng hầu hạ em.”
“Anh vu oan cho em, làm sao em có thể làm ra loại chuyện này được, trước đây anh chưa từng nói, chắc chắn là anh lừa em, không phải chỉ là không cho em uống rượu thôi sao? Sau này em không uống nữa không phải là được rồi sao?”
Lục Giai Giai càng nói càng đúng lý hợp tình, dù sao cô cũng không thích uống rượu: “Em không uống rượu nữa, được chưa?”