Vì thế Lâm Phong vừa đến nơi này việc gì cũng đã từng làm qua, quét dọn đường phố giá thấp, đi tới công trường khuân vác, ngày nào cũng mệt muốn chết, hoàn toàn không có thời gian để học.
Lâm Phong cảm thấy bản thân mình thật sự quá nhân từ, anh ta không nên mềm lòng như thế.
Anh ta cúi đầu khuấy canh, La Khinh Khinh kéo khăn sa trên mặt xuống với vẻ mặt không có cảm xúc.
Sắc mặt của Lâm Phong còn lạnh lùng hơn cả cô ta, bị lừa hết lần này đến lần khác, anh ta đã không còn yêu La Khinh Khinh nữa rồi, nếu đã như vậy…
Anh ta thấp giọng nói: “Ly hôn đi.”
La Khinh Khinh sững sờ, qua một lúc mới phản ứng lại: “Anh nói gì?”
“Chúng ta ly hôn đi, sau này cô muốn làm gì thì làm, con tôi nuôi.”
“Anh…”
Đột nhiên Lâm Phong đề nghị ly hôn, La Khinh Khinh lại không hề vui một chút nào cả, ngược lại trong lòng còn phức tạp.
Cô ả không biết đó là cảm giác gì, vậy mà trong lòng lại thoáng hơi bài xích.
Lúc này, Trâu chạy từ bên ngoài vào, quần áo trên người nó có mụn vá, giày cũng rách, cách biệt một trời một vực với đôi giày da nhỏ trên chân La Khinh Khinh.
Trước đây nó muốn thân cận với La Khinh Khinh nhưng luôn bị đẩy đi một cách vô tình, bây giờ đã quen không để ý đến cô ta rồi.
“Cha ơi.” Trâu chạy đến bên chân Lâm Phong.
Lâm Phong xoa đầu con, anh ta nhìn về phía La Khinh Khinh: “Một tháng sau ly hôn, nếu cô không muốn ly hôn cũng được, mang toàn bộ tiền trợ cấp về nhà.”
“Ai không muốn ly hôn, lúc trước rõ ràng là anh ép tôi.”
Lâm Phong không trả lời, ăn cơm xong, anh ta đứng dậy đi làm, quay đầu liếc mắt nhìn căn phòng với vẻ mặt u ám.
Nếu đôi cẩu nam nữ này đã thích nói chuyện yêu đương như thế, vậy thì bị người khác nói cả đời luôn đi.
…
Lục Giai Giai và Vương Vận Thu đến học viện quản lý.
Sinh viên ăn cơm xong là về phòng học tự học, Lục Giai Giai bắt được một người hỏi thăm về Trần Mậu Quốc.
“Trần Mậu Quốc hả, kế toán lớp ba.” Bạn học nữ chỉ vào căn phòng cách đó không xa.
Lục Giai Giai đi qua, Trần Mậu Quốc vừa mở sách ra, có một bạn học nữ trong lớp đi lên nói bên ngoài có người tìm anh ta.
Trần Mậu Quốc đi ra với vẻ mặt nghi ngờ, không ngờ lại nhìn thấy Lục Giai Giai.
Anh ta có hảo cảm với cô, gần đây vẫn luôn chú ý đến cô, nhưng hai ngày trước đọc báo, biết cô sống rất hạnh phúc, hơn nữa chồng còn là học bá ở đại học thủ đô.
Cũng chỉ có thể ngừng suy nghĩ lại.
Nhưng hôm nay cô tới tìm anh ta làm gì?
Tim Trần Mậu Quốc đập như trống, anh ta bước nhanh qua đó: “Cô…”
Lục Giai Giai thấy gương mặt của anh ta hơi đỏ lên, vội vàng nói rõ ý tới của mình: “Hôm nay tôi tới là muốn xin anh chỉ dạy một chuyện, chuyện này đối với tôi mà nói rất quan trọng, làm phiền anh.”
“Chuyện gì?”
“Lần trước anh nói nhà các anh ở Vịnh Thủy Hồ, tôi có thể biết địa chỉ cụ thể được không?”
Trần Mậu Quốc có hơi khó hiểu.
Lục Giai Giai giải thích: “Là như vậy, tôi có một người thân ở Vịnh Thủy Hồ, nhưng tôi chỉ từng nghe nói tới địa danh này chứ không biết thêm gì khác, muốn đợi lúc có thời gian sẽ đi qua đó tìm thử, xem có phải là Vịnh Thủy Hồ mà tôi muốn biết đó không.”
“Ồ, vậy cô đợi một chút.” Trần Mậu Quốc chạy về lớp, viết một địa chỉ gia đình lên một tờ giấy, sau đó đi ra khỏi phòng học đưa cho Lục Giai Giai.
“Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn.” Lục Giai Giai nhận lấy mảnh giấy.
Hai người rời đi, Vương Vận Thu tùy tiện hỏi: “Là người thân gì của cô vậy?”
“Người thân thân như cha mẹ ấy.” Lục Giai Giai gấp lại cẩn thận, sau đó bỏ vào trong túi.
Cha mẹ thời hiện đại của cô đến năm một chín tám tư mới ra đời, cũng có nghĩa cô có thời gian chuẩn bị rất dài.
Châu Văn Thanh bước ra khỏi ký túc xá thì gặp được Lục Giai Giai, hai người đều sững sờ.
Lục Giai Giai không ngờ Châu Văn Thanh lại ở trường đại học này, ngược lại Châu Văn Thanh có hơi mừng rỡ: “Giai Giai, cô tới trường đại học này có chuyện sao?”
Không phải tới tìm anh ta đấy chứ?
Châu Văn Thanh tiến lên: “Các cô đã ăn cơm chưa? Hay là tôi mời các cô ăn cơm nhé.”
“!” Lục Giai Giai cảm thấy trên đầu Châu Văn Thanh mọc cái nhọt, vội kéo Vương Vận Thu rời đi.
“…” Châu Văn Thanh nhẫn nhịn không đuổi theo, anh ta đứng nguyên tại chỗ do dự.
Vừa đi vừa về tốn không ít thời gian, Lục Giai Giai mời Vương Vận Thu ăn một bữa cơm rồi mới quay về.
Hôm nay Tiết Ngạn không có nhiều tiết nên đi tìm Lục Giai Giai tự học, anh có thời khóa biểu của vợ.
Hôm nay Lục Giai Giai chỉ có một tiết.
Không có ở phòng học, không có ở thư viện, cũng không tìm được người ở đâu cả.