“Vậy kiểu gì cũng phải ba, bốn nghìn chữ vào đấy, anh nhìn em cả người từ trên xuống dưới toàn là ưu điểm, chỗ có thể viết quá nhiều.”
“Ừm.”
Tiết Ngạn luôn luôn tâng bốc Lục Giai Giai, Lục Giai Giai thoải mái rồi: “Anh đừng quên đến khi đó cho vào phong bì đẹp vào nhé, đây đều là kỷ niệm lúc còn trẻ, đợi già rồi em còn muốn đọc lại.”
Khóe môi của Tiết Ngạn nhếch lên: “Ừm.”
…
Từ lúc Lâm Phong nói chia tay với La Khinh Khinh, cô ả và Châu Văn Thanh gặp mặt càng ngày càng nhiều.
Thi thoảng Châu Văn Thanh sẽ mua ít đồ cho cô ả.
Anh ta đã ly hôn rồi, cho dù Lục Thảo đã sinh cho anh ta một đứa con thì đó cũng chỉ là quá khứ.
Hai người tình cờ nhắc đến Lục Giai Giai, La Khinh Khinh cúi đầu: “Nếu lúc trước tôi không gả cho Lâm Phong, nói không chừng sẽ còn ưu tú hơn Lục Giai Giai, nếu không có cuộc sống ở thôn Tây Thủy đó thì tốt rồi.”
Trong lòng Châu Văn Thanh cười nhạt.
Nếu không có Lâm Phong thì chỉ sợ La Khinh Khinh đã chết từ lâu rồi, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn đau lòng: “Đã qua cả rồi, sau này chúng ta sẽ trở thành rường cột của quốc gia.”
“Ừm.” La Khinh Khinh dịu dàng ngọt ngào.
Một người bị vợ cũ quấn riết, một người bị hủy dung không cam lòng, hai người đều vì phẩm hạnh mà bị bài xích, chỉ có thể dựa sát vào nhau sưởi ấm.
Gần đây cho dù La Khinh Khinh có về muộn bao nhiêu thì Lâm Phong cũng không quản, dần dần lá gan của cô ả cũng lớn hơn.
Hộ kinh doanh cá thể đã phục hồi, cũng có khách sạn nhỏ không cần chứng minh thư, cuối cùng thì La Khinh Khinh và Châu Văn Thanh cũng không nhịn được mà thuê phòng.
Lâm Phong để mắt đến toàn bộ biểu hiện của La Khinh Khinh, thấy sau khi cô ta trang điểm mới ra ngoài, anh ta lén lút bám theo.
Sau khi bám theo ba, bốn lần, cuối cùng cũng đợi được cơ hội cho anh ta báo thù.
Lâm Phong không tiếc tiêu tiền dùng điện thoại công cộng báo cảnh sát, giọng anh ta khàn khàn: “Khách sạn Lục Tinh, phòng hai lẻ ba có quan hệ nam nữ bất chính.”
Châu Văn Thanh ngoại trừ một lần uống say với Lục Thảo đó ra, đã rất nhiều năm rồi không gần phụ nữ, dục vọng sinh lý của anh ta vẫn luôn bị đè nén.
Mà La Khinh Khinh cũng không bằng lòng thân mật với Lâm Phong, hai người đều thoáng hơn rất nhiều.
Điều quan trọng nhất là bọn họ đều rất hưởng thụ loại khoái cảm cấm kỵ này.
Châu Văn Thanh và La Khinh Khinh vào phòng đã bắt đầu hôn, vừa cởi quần áo chưa bao lâu thì bị nhân viên công tác phá cửa xông vào.
Hai người đều trần truồng, La Khinh Khinh ôm chăn hét chói tai, đầu óc cô ta sợ đến mức trống rỗng: “Xong rồi, xong rồi…”
Châu Văn Thanh cũng sợ đến run người, không ngừng giảo biện: “Đây là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, hai người chúng tôi không có, là cô ta, cơ thể cô ta hơi khó chịu, tôi chỉ xem giúp cô ta thôi…”
La Khinh Khinh chỉ có thể phụ họa: “Đúng, là như vậy, chúng tôi chưa làm gì cả…”
Nhân viên công tác: “…”
Hai người rất nhanh đã bị dẫn đi, dọc theo đường đi thậm chí còn bị những vị khách khác vây xem.
Lâm Phong nhìn hai người bị áp giải lên xe mới bước ra khỏi bóng tối với vẻ mặt vô cảm.
Đầu óc của La Khinh Khinh choáng váng, thật lâu sau vẫn không chịu tin mình đã bị bắt.
Cô ả nhất định sẽ bị đuổi khỏi trường, tương lai tốt đẹp của cô ả cũng xong rồi.
Châu Văn Thanh càng để ý đến tương lai hơn cô ả, anh ta vừa vào đã đổ hết lên người La Khinh Khinh, đôi mắt đảo đi: “Ngày mai hai người chúng tôi đăng ký kết hôn, hôm nay chỉ là không nhịn được thôi, chúng tôi sắp đăng ký kết hôn rồi!”
Trên người hai người có chứng từ tùy thân, nhân viên công tác rất nhanh đã điều tra rõ ràng thân phận của bọn họ.
Nhân viên công tác vỗ lên bàn một cái: “Kết hôn cái gì? Bên nữ đã sớm kết hôn rồi, hai người các anh còn kết hôn kiểu gì?”
“Cái gì? Cô ta đã kết hôn rồi, tôi không biết, cô ta nói với tôi cô ta chưa kết hôn, nếu cô ta kết hôn rồi, làm sao tôi có khả năng bị cô ta quyến rũ được.” Châu Văn Thanh cào tóc: “Tôi vừa vào còn chưa làm gì thì đã bị bắt, nhưng tôi thật sự không biết cô ta đã kết hôn.”
Anh ta diễn quá mức chân thật, nhân viên công tác còn nghi ngờ anh ta bị lừa.
Lâm Phong thân là người nhà, rất nhanh đã được thông báo.
Vừa vào cửa, tất cả mọi người đều nhìn anh ta với ánh mắt đồng cảm.
Vợ bị bắt ngay tại trận, đây chính là án hiếm, trong bao nhiêu vụ án mới có thể xuất hiện một trường hợp như vậy.