Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 871 - Chương 871: Khi Ấy Nên Bị Trói Lại Cho Đi Cải Tạo Lao Động Mới Đúng

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 871: Khi ấy nên bị trói lại cho đi cải tạo lao động mới đúng

Bạn học nam đó cũng không nhìn thẳng vào Lục Thảo: “Các cô làm loại chuyện này, khi ấy nên bị trói lại cho đi cải tạo lao động mới đúng!”

Giọng của anh ta không nhỏ, có bạn học cũng biết thân phận của Lục Thảo, trong đáy mắt mang theo vẻ khinh thường: “Châu Văn Thanh thật không biết chọn, mới đầu chui vào rừng cây với một đứa xấu xí, bây giờ cùng một đứa xấu xí khác đi khách sạn, quả nhiên là người xấu tâm cũng xấu!”

Tại sao mấy người này lại biết chuyện của cô ta với Châu Văn Thanh? Lục Thảo hoàn toàn hoảng loạn: “Văn Thanh nhà chúng tôi đâu, Văn Thanh nhà chúng tôi đâu?”

“Văn Thanh nhà các cô á hả?” Có người chỉ lên mấy tờ giấy trên cột báo: “Trên đó viết bây giờ chắc hẳn Văn Thanh nhà các cô đang ăn cơm ở cục rồi, cô mau đi đi, nói không chừng cũng có thể ăn kịp một miếng cơm nóng.”

“Cục… cục gì?”

“Cô vẫn chưa biết sao? Châu Văn Thanh với La Khinh Khinh thuê khách sạn bị bắt ngay tại trận, bây giờ vẫn chưa được thả, ha ha, không biết còn có thể được thả nữa không cơ.”

“Khách sạn… La Khinh Khinh…” Lục Thảo quay người chạy khỏi cổng trường.

Năm một chín bảy chín vừa vặn có tội lưu manh, Châu Văn Thanh và La Khinh Khinh vừa kịp bắt đúng thời đại.

Lục Thảo khóc lóc đến cục mới biết mấy bạn học đó nói đều là sự thật.

Cô ta khóc sướt mướt, cuối cùng có một nữ nhân viên công tác lên tiếng: “Đồng chí Lục Thảo, các cô đã ly hôn rồi, dựa theo quy định không nên tiếp tục sống chung nữa, đây là quan hệ nam nữ không chính đáng, bây giờ phải phán hình phạt.”

“Cái gì?” Lục Thảo ngây người, sau khi phản ứng lại, cô ta vội vàng xua tay: “Chúng tôi không… không sống chung, lần này tôi tới tìm anh ta là vì chúng tôi có một đứa con trai, tôi tìm anh ta đòi tiền nuôi con thôi.”

Lục Thảo vội vàng rời đi.

Không đến ba ngày, Châu Văn Thanh và La Khinh Khinh đã bị trường học khai trừ học tịch, mãi mãi không được nhận nữa.

Hơn nữa hai người đều bị phán tội, Châu Văn Thanh tù ba năm, La Khinh Khinh thì hai năm.

Lâm Phong đã đề nghị ly hôn sau khi La Khinh Khinh vào tù, La Khinh Khinh có thế nào cũng không bằng lòng.

Nhưng bởi vì cô ả phạm vào sai lầm tư tưởng nghiêm trọng nên bên trên đồng ý cưỡng chế ly hôn.

La Khinh Khinh suýt chút nữa thì phát điên, cô ả đã thi đỗ đại học, vốn có tương lai tốt đẹp, không ngờ lại vì nhất thời kích thích mà hủy hoại một đời.

Dưới sự chênh lệch nghiêm trọng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi tóc của cô ả đã bạc một nửa.

Một lần cuối cùng Lâm Phong tới thăm cô ả, hai người ngồi trên ghế dài, đối diện với nhau, La Khinh Khinh khóc lóc sám hối: “Lâm Phong, tôi đã sai rồi, đợi sau khi tôi ra ngoài nhất định sẽ sống yên phận với anh, tôi sẽ không có suy nghĩ gì khác nữa.”

“Không cần, La Khinh Khinh, tôi không cần cô.” Lâm Phong cười lạnh: “Qua hai ngày nữa tôi sẽ dẫn Trâu tới phía nam, không đúng, cô chắc hẳn không thích Trâu đâu nhỉ, từ lúc nó ra đời, cô đã đặt cho nó một cái tên như thế, nhiều năm như vậy cũng chưa từng bế nó được mấy lần, chúng tôi đều không cần cô.”

“Không phải như vậy, không phải như vậy, trong lòng tôi có hai người mà, trong lòng tôi thật sự có hai người.” La Khinh Khinh muốn túm chặt lấy cọng rơm cứu mạng như Lâm Phong này, giống như trước kia vậy.

Lâm Phong lắc đầu, cười nhạo thành tiếng: “La Khinh Khinh, tôi không phải thằng ngu, trước đây chẳng qua là quá thích cô thôi, thật ra năm đó nếu không phải có tôi thì chỉ sợ cô đã sớm chết đói chết rét rồi, hoặc là bị mấy người nhớ thương cô đó làm nhục đến chết…”

La Khinh Khinh vừa khóc vừa ngắt lời anh ta: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, Lâm Phong, anh đừng vứt bỏ tôi, tôi thật sự thích anh, tôi thật sự thích anh mà.”

Lâm Phong bật cười to, anh ta cũng không biết mình đang cười gì nữa, nhân viên công tác ở bên cạnh gõ lên mặt bàn với vẻ mặt vô cảm, lúc này Lâm Phong mới ngừng cười.

Anh ta không muốn nói nhiều thêm nữa, trước khi rời đi còn ghé sát bên tai La Khinh Khinh: “Thật ra, tôi đã sớm biết chuyện của cô với Châu, Văn, Thanh rồi!”

Trước khi nhân viên công tác cảnh cáo, Lâm Phong đứng dậy rời đi, La Khinh Khinh thì lại ngây người tại chỗ.

Châu Văn Thanh bị phán hơn La Khinh Khinh một năm, anh ta cuối cùng cũng sụp đổ rồi.

Lục Thảo hoàn toàn không biết nên làm thế nào, một mình cô ta ở bên ngoài đi qua đi lại rất lâu.

 


Bình Luận (0)
Comment