Buổi tối, cô gác chân lên giường: “Châu Văn Thanh vào tù? Vậy chẳng phải cũng sẽ bị khai trừ học tịch hay sao? Anh ta có thể chấp nhận được không? Không phải phát điên luôn đấy chứ?”
“Ai biết?” Tiết Ngạn im hơi lặng tiếng cầm cẳng chân của cô xuống rồi sờ lên, càng sờ càng cao.
Lục Giai Giai: “…”
Ngày hôm sau, Lục Thảo chán nản mua vé về quê, khi cô ta rời đi đã không còn hy vọng gì nữa.
Cô ta vốn tới thủ đô để trải qua cuộc sống tốt với Châu Văn Thanh, nhưng bây giờ chẳng còn gì cả, cô ta trở về giải thích thế nào đây?
Sau ba ngày Lục Thảo cũng về đến thôn Tây Thủy, người trong thôn nhìn thấy cô trở về, người nào cũng chạy lên hỏi: “Tiểu Thảo, lần này cô về để đón Tuyết Đoàn phải không? Thủ đô có lớn không, có giống như thím hai của cô nói không?”
Lục Thảo không biết nên đáp lại thế nào, cô ta nhìn bầu trời, không biết cuộc sống tiếp theo đây sẽ trôi qua thế nào nữa, càng không biết ngày mai sẽ ra sao.
Người xung quanh vẫn đang ríu rít hỏi, Lục Thảo tức giận gào lên: “Sao các người lắm chuyện thế? Quản tôi làm gì? Các người có tư cách gì mà quản tôi?”
Xung quanh lập tức yên tĩnh hẳn, Lục Thảo cà thọt từng chút một đi xa.
Bác gái cả nghe tin Lục Thảo trở về lập tức dẫn Tuyết Đoàn đi tìm cô ta: “Thế nào rồi? Lần này mày đi bao lâu? Mẹ có cần đi cùng mày qua đó xem sao không?”
Lục Thảo vẫn ngồi ngây người trong sân.
Bác gái cả Lục nhìn bộ dáng này của cô ta, trong lòng lập tức có dự cảm chẳng lành, bà ta vẫn luôn bị vả mặt, không nhịn được mà tức muốn phát điên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải lại xảy ra chuyện gì rồi không? Có phải Châu Văn Thanh không muốn chịu trách nhiệm không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mày nói đi!”
Lục Thảo ngây người ngẩng đầu lên “Xong rồi, hoàn toàn xong rồi…”
Đôi mắt của bác gái cả Lục tối đen, bà ta đi lên đánh Lục Thảo một cái: “Lúc mày đi đã nói với tao thế nào? Bây giờ mày nói rõ ràng cho tao ngay, rốt cuộc xong rồi cái gì?”
Lục Thảo ôm mặt, nức nở khóc: “Mẹ ơi, Châu Văn Thanh, anh ta, anh na ngồi tù rồi, anh ta với con tiện nhân La Khinh Khinh đó đi thuê khách sạn, kết quả bị bắt rồi phán tội, đại học cũng khai trừ anh ta luôn rồi.”
Đầu óc bác gái cả Lục choáng váng, chân cũng mềm nhũn khuỵu xuống đất, Tuyết Đoàn vội vàng đi lên: “Bà ngoại, bà ngoại!”
Bác gái cả Lục nằm trên giường hết hai ngày, đầu quấn một vòng khăn: “Tôi đúng là mệnh khổ mà, kiếp trước tôi tạo nghiệp gì thế này…”
Chị dâu cả bĩu môi, hoàn toàn không đáp lời.
Bác gái cả Lục không ăn được bánh mà Lục Thảo vẽ, ngược lại tiễn luôn hai mươi đồng tiền đi, hơn nữa con rể thi đỗ đại học cũng vào tù luôn rồi.
Mỗi lần bà ta nghĩ đến đều ôm ngực, chỉ hận mình tại sao lại phải đẻ cái thai cuối cùng, sinh ba đứa con không tốt hay sao? Cứ nhất định phải sinh bốn đứa.
…
Mùa đông đến rồi, bên ngoài có tuyết rơi, trường học cho nghỉ, Lục Giai Giai ngồi trong phòng khách dạy Bạch Đoàn làm bài tập về nhà.
Tiết Ngạn đi đón Tiết Dương và Tiết Khiêm, mẹ Lục thì ngồi bên cạnh đan áo len, bên ngoài gió lạnh thổi vù vù nhưng trong phòng lại rất ấm.
Đột nhiên mẹ Lục nhắc đến chuyện mấy hôm trước đi đón Bạch Đoàn: “Trường học ở thủ đô đúng là khác với trường học khác, lần trước khi mẹ đi đón thằng bé, giáo viên còn dạy múa bài con vịt.”
“!” Đôi mắt của Lục Giai Giai sáng ngời, cô giơ tay nhéo má Bạch Đoàn: “Giáo viên dạy con múa bài con vịt con sao?”
Bạch Đoàn gật đầu với vẻ một lời khó nói hết.
Lục Giai Giai lập tức lấy cây bút trong tay Bạch Đoàn: “Đừng viết nữa, đi, thay bộ quần áo với mẹ.”
Bạch Đoàn: “…” Trong lòng cậu bé có một suy đoán đáng sợ.
Lục Giai Giai dẫn Bạch Đoàn lên tầng thay một bộ đồ ngủ lông xù, trên mũ có hai cái tai ngắn, phía sau còn có một cái đuôi lông.
Cô xoa mặt con trai, vẻ mặt mong đợi: “Bạch Đoàn, giáo viên của các con dạy thế nào? Con nhảy một lần cho mẹ xem.”
Bạch Đoàn: “!”
Ánh mắt của cha Tiết và cha Lục cũng nhìn qua.
“Ôi, bộ quần áo này đáng yêu quá.”
Lục Giai Giai ngẩng đầu lên với vẻ tự hào: “Đương nhiên rồi ạ, lúc nhảy chắc chắn còn đáng yêu hơn.”