Tới giữa tháng năm, Khổng Nhã đã gần đến kỳ sanh, cô ấy xin nghỉ với trường học để vào bệnh viện đợi sanh.
Mùng tám tháng sáu, Khổng Nhã sinh, vậy mà lại là một đôi long phụng thai, anh trai ra đời trước, sau đó là em gái.
Song bào thai chịu không ít tội, mất một ngày rưỡi mới đẻ xong, Lục Giai Giai ở bên ngoài phòng sinh mà kinh hồn bạt vía.
Lục Kính Quốc cũng sợ muốn chết, quyết định chỉ sinh một thai này thôi, sau này không sinh nữa.
Lục Giai Giai hỏi Khổng Nhã muốn ăn gì, sau khi Khổng Nhã đẻ con xong giống như được sống lại, nói liền vài thứ muốn ăn.
Đồ cay và kích thích không thể ăn, không có lợi cho vết thương hồi phục, những thứ khác mẹ Lục hỏi qua bác sĩ, sau đó ra ngoài mua.
Bạch Đoàn theo Lục Giai Giai về nhà, cậu bé nắm tay cô, ngẩng đầu bảo: “Mẹ ơi, em trai em gái đều rất nhỏ.”
“Ừm, ngày xưa con cũng nhỏ như thế.” Đột nhiên trong đầu cô xuất hiện hình ảnh lúc mình đẻ Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn cũng là một cục bông nhỏ xíu, Tiết Ngạn bế cậu bé cũng không dám động đậy.
Bạch Đoàn không nhịn được mà hỏi: “Vậy mẹ còn sinh em bé nữa không ạ?”
“Ừm… chắc là không, mẹ có một mình Bạch Đoàn là đủ rồi.” Lục Giai Giai không muốn đẻ nhiều con như thế, cô muốn từ từ xây dựng gia đình của mình, sau đó chính là chăm chỉ làm việc.
Cô về đến nhà, cởi áo khoác mỏng ngoài cùng ra.
Mẹ Lục và cha Lục đều ở bệnh viện chăm sóc, cha Tiết thì ở nhà, ông ta bưng một bát mì đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Lục Giai Giai mà sững sờ.
Ông ta bưng cái bát trong tay: “Giai Giai, con về rồi à.”
“Vâng.” Lục Giai Giai đi qua nhìn, cha Tiết nấu mì nước lèo, cô chỉ nhìn chằm chằm vào đó, cũng không biết có nên nói ăn hay không nữa.
…
Cha Tiết ngại ngùng: “Cha tưởng buổi trưa các con mới về nên chỉ nấu có một bát mì này thôi.”
“Không sao đâu ạ.” Lục Giai Giai lập tức cười ngọt ngào: “Lát nữa con sẽ nấu.”
“Để cha giúp con nấu nhé.”
Lục Giai Giai đi vào nhà bếp, cầm tạp dề bên cửa mặc lên người: “Cha, không cần đâu ạ, cha muốn ăn món gì nữa không? Lát con xào cho cha.”
“Không cần đâu, một bát mì là no rồi.”
Lục Giai Giai nấu cơm xong lại gọi Bạch Đoàn, Tiết Ngạn không ở nhà, vừa được nghỉ là chạy tới phía nam nữa rồi.
Bây giờ xu thế muốn phát triển mạnh kinh tế của quốc gia càng ngày càng rõ ràng, hộ cá thể cũng càng ngày càng nhiều.
Ngay cả bán kem que ở cổng, một tháng cũng có thể kiếm được mấy chục đồng, ba ông bà cụ cha Lục, mẹ Lục và cha Tiết thấy được cơ hội kinh doanh phát tài, khoảng thời gian này cũng luân phiên đẩy một chiếc xe nhỏ ra ngoài bán kem que.
Cha Tiết ăn xong bát mì, nghỉ ngơi hơn một tiếng rồi đẩy xe của mình ra ngoài bán kem que, Bạch Đoàn lập tức đi theo, cậu bé ngồi phía sau nhìn xung quanh, cha Tiết thì ở đằng trước đạp xe.
Ông ta đến nơi, lấy một cái kem que cho Bạch Đoàn trước, cậu bé ngồi bên cạnh cha Tiết, trên đầu đội mũ rơm, hai ông cháu bắt đầu bán kem que.
Lục Giai Giai thì ngồi ở nhà đọc sách.
Nếu cô nhớ không lầm thì tháng tám năm nay Thâm Quyến sẽ được đầu tư xây dựng thành đặc khu kinh tế.
Một tuần sau, Tiết Ngạn trở về, anh muốn dẫn Lục Giai Giai đến Thâm Quyến: “Anh đã mua một cửa hàng lớn, bây giờ đang trang trí, em theo anh đến đó chơi đi.”
“Thật sao?” Đôi mắt của Lục Giai Giai sáng ngời, lập tức hỏi: “Vậy tiền của chúng ta có đủ không?”
“Thâm Quyến vì thu hút kinh thương nên đồ bán vô cùng rẻ, hơn nữa rất nhiều chỗ đều phải di dời và dỡ bỏ, toàn bộ đều đổi thành nhà cao tầng, anh định ký thêm mấy cửa hàng nữa trong giai đoạn chạy thử.” Tiết Ngạn giúp Lục Giai Giai xếp đồ: “Anh còn mua một căn nhà mới xây, bây giờ cũng đang trang trí, chẳng qua chưa có cách nào ở được, cho nên chúng ta ở khách sạn trước đã.”
“Vậy Bạch Đoàn thì sao?”
Động tác của Tiết Ngạn dừng lại, lần này anh không chỉ đi chơi mà phần lớn là dẫn Lục Giai Giai đi xem nhà, xem sửa sang, hy vọng cô có thể tham gia vào căn nhà tương lai.
Nhưng dẫn Bạch Đoàn đi lại có hơi rắc rối, nhỏ như vậy đi được hai bước đã mệt, nhất định lúc nào cũng phải chăm sóc, còn không bằng cho ở nhà bán kem que.
“Để nó ở nhà với cha là được.” Tiết Ngạn tùy tiện nghĩ ra một cách hay.
Lục Giai Giai: “…”
“Không được đâu? Ừm, cơm mà cha nấu có khả năng không được ngon cho lắm, bây giờ mẹ lại đi chăm sóc chị ba ở cữ, tuy cha em cũng thường xuyên về nhà nhưng nấu cơm hình như cũng không ổn cho lắm.” Lục Giai Giai lo lắng trở về Bạch Đoàn sẽ thành cục bông lép.