Ngô Hội Linh lớn lên không tồi, là con gái một, lúc cười lên mang theo vẻ ngọt ngào.
“Không cần.” Tiết Ngạn tránh qua bên cạnh, toàn bộ tâm trí đều nằm ở bản thiết kế, ngay cả đầu cũng không ngẩng đầu, anh cầm bút lại vẽ lên trên vài cái.
Ngô Hội Linh nôn nóng: “Vậy sao mà được? Người là sắt cơm là thép, không ăn sẽ không tốt cho cơ thể.”
Cô ta bưng canh chen tới, tay trượt một cát, bát canh rơi lên bàn, nước canh bắn văng lên đầy bàn, bản thiết kế cũng ướt nhẹp, không có cách nào cầm lên được nữa.
Hiện trường lập tức yên tĩnh, công nhân cũng không ăn cơm nữa mà ngẩng đầu nhìn Ngô Hội Linh.
Đáy mắt Tiết Ngạn hiện lên vẻ nham hiểm, anh ngẩng đầu lên với vẻ hung dữ.
“Xin, xin lỗi, tôi không cố ý…” Ngô Hội Linh vội vàng đi tới, muốn lau vết bẩn trên người Tiết Ngạn.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, vẻ mặt nôn nóng bất an.
Tiết Ngạn nắm cổ tay của cô ta hất ra, lạnh lùng nhìn cô ta, nói thẳng: “Có biết bản thiết kế này bao nhiêu tiền không?”
“Cái gì?” Ngô Hội Linh miết góc áo.
Cô ta thật sự không tìm được cách tiếp cận Tiết Ngạn nên chỉ có thể dùng cách này để lại gần anh, Ngô Hội Linh vội vàng bảo: “Là, là lỗi của tôi, tôi cũng không cố ý, anh muốn tôi đền, tôi chắc chắn sẽ đền…”
“Tôi đã tốn sáu mươi đồng tiền cho bản thiết kế này, bây giờ toàn bộ công trình đều cần bản thiết kế này, hơn nữa đã sửa được một phần ba rồi, nếu giai đoạn sau xuất hiện sai sót, có khả năng toàn bộ nguyên vật liệu đều sẽ bị phế hết, cô tính đền thế nào, hay là tôi nói một con số, cô có thể lấy được tiền ra!”
…
“Tôi, tôi không có nhiều tiền như thế…” Đôi mắt của Ngô Hội Linh đỏ hoe, mím môi nói: “Tôi có thể làm công, anh yên tâm, tôi sẽ trả cho anh, việc gì tôi cũng có thể làm được.”
Bánh bao lương thực phụ trong miệng Ngô Quảng Thái không nhai nổi nữa, anh ta không ngờ em gái mình tới đưa cơm lại còn gây ra sơ suất lớn như thế.
Loại công việc sửa sang này của bọn họ hiểu rõ nhất bản thiết kế quan trọng cỡ nào, bên trên đều có số liệu đánh dấu, làm không tốt sẽ xảy ra chuyện lớn.
Ngô Quảng Thái nhanh chóng chạy qua: “Ông chủ, đều là lỗi của em gái tôi, anh đại nhân đừng tính toán với tiểu nhân…”
Tiết Ngạn chậm rãi nâng mắt lên: “Không muốn đền, báo án.”
Ngô Hội Linh dùng mu bàn tay lau nước mắt: “Đền, tuy chúng tôi nghèo nhưng nhất định sẽ đền cho anh, anh muốn chúng tôi đền thế nào?”
Tiết Ngạn nhìn xung quanh, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Tiền lương của anh cả cô không đủ, bắt đầu từ bây giờ cô cùng anh ta làm việc như nhau, vác đồ, vác tạp vật, quét dọn mấy mảnh vụn này, việc có thể làm đều phải làm hết, thẳng đến khi việc sửa chữa kết thúc.”
Ngô Hội Linh: “…”
Ngô Quảng Thái ngây người: “Cái gì? Tiền lương của tôi cũng mất luôn?”
“Vậy thì đền tiền, bản thiết kế mất rồi, lỡ như không có bản nháp, tôi nhất định phải tìm người thiết kế lại, ít nhất cần ba đến bốn trăm đồng, lấy được tiền ra thì không cần cô ta làm việc nữa, cũng không cần trừ tiền lương của anh.”
“…”
Lúc này khỉ gầy từ bên ngoài đi vào, anh ta vừa mới ăn cơm trưa xong, giơ tay lau miệng: “Anh Tiết, sao thế?”
“Cậu qua đây, tôi giao cho cậu một vài việc.” Tiết Ngạn dẫn khỉ gầy đi ra ngoài.
Ngô Hội Linh không ngờ sự việc lại biến thành như vậy, kêu cô ta làm ít việc nhỏ còn nằm trong dự liệu, nhưng không ngờ Tiết Ngạn lại kêu cô ta làm việc nặng giống như những người đàn ông này.
Ngô Quảng Thái cũng sững sờ.
Trong vòng mấy phút, anh ta không chỉ phải làm không công mà em gái anh ta cũng phải làm không công.
Khỉ gầy rời đi, Tiết Ngạn đi vào trong, anh ta ngồi lên cái ghế bên cạnh: “Nhìn phản ứng vừa rồi của các anh hình như cũng không đồng tình với kiến nghị của tôi cho lắm, tôi đã kêu khỉ gầy đi báo án rồi, chỉ có hai cách, làm việc hoặc đền tiền!”
Vẻ mặt của anh không có cảm xúc, giọng nói vừa lạnh lùng vừa vô cảm, không hề giống đang nói đùa chút nào.
Anh nghiêm túc!
Ngô Hội Linh chợt bắt đầu hối hận.
Cô ta không nên cho rằng người đàn ông này sẽ thương hoa tiếc ngọc.
Nhân viên công tác rất nhanh đã theo khỉ gầy tới đây, thông qua điều giải, Ngô Hội Linh và Ngô Quảng Thái làm việc không công trong khoảng thời gian sửa chữa, Ngô Hội Linh phải giống những người đàn ông này, việc có thể làm đều phải làm.
Lục Giai Giai dẫn Bạch Đoàn đi dạo phố, trừ Tiết Ngạn ra, nơi này đã bắt đầu có không ít kinh tế tư nhân, thương gia bán quần áo.