Người đàn ông này thật sự tinh lực dư thừa, cô không biết nên nói gì nữa rồi.
Không biết là lúc nào, Lục Giai Giai nghe thấy có tiếng gì đó rơi xuống đất, trong vô thức liếc mắt nhìn một cái, ra là tiền rơi xuống đất.
Hai chân cô mềm nhũn, nằm trên giường nghỉ ngơi, buổi chiều Tiết Ngạn đi qua, ôm Lục Giai Giai vào trong lòng: “Bọn họ tới rồi.”
“Ai?”
“Ba anh trai, hai chị dâu.”
Lục Giai Giai lập tức có tinh thần hẳn, cô đi giày vào: “Ở đâu?”
“Bọn họ không ở khách sạn mà ở nhà trọ nhỏ bên ngoài.” Tiết Ngạn đứng dậy: “Bọn họ chê chỗ này quá đắt, không muốn tới.”
Buổi tối, Tiết Ngạn tìm một chỗ ăn cơm chung.
Trịnh Tú Liên vẫn luôn ở nhà trồng trọt, chưa bao giờ từng tới nơi tốt như vậy, mà Trương Thục Vân ở huyện thành lâu rồi, thấy nhiều người hơn, chỉ là có hơi khẩn trương, ngược lại cũng không lo lắng như Trịnh Tú Liên.
“Lần này phá bỏ và di dời, các anh đừng ra mặt, giống đại đa số người là được, chắc hẳn sẽ chia nhà, chia cửa hàng, thậm chí là cho tiền di dời.” Trước khi Tiết Ngạn ăn cơm có phân tích cho bọn họ nghe: “Bớt đòi tiền di dời mà đòi thêm nhà và cửa hàng, nếu các anh có chí hướng thì tích số tiền di dời đó lại, tới đây làm ăn.”
Trịnh Tú Liên đã sớm có ý định này: “Em rể, chị muốn tới đây làm ăn buôn bán, em có thể giúp bọn chị trước...”
Tiết Ngạn ngắt lời cô ta: “Trước cứ đi dạo thêm ở nơi này đã, bây giờ trên đường lớn có rất nhiều người bày sạp làm ăn, các chị nhìn nhiều, học hỏi nhiều, hoặc là nói các chị có thể học cách bày sạp của bọn họ, cứ làm một khoảng thời gian trước đã rồi hãy nói đến chuyện mở cửa hàng.”
Anh có rất nhiều chuyện phải làm, còn có việc học nữa, không có khả năng bắt tay chỉ dẫn họ làm ăn buôn bán, ngược lại có thể cung cấp cho bọn họ chỗ nhập hàng.
Trịnh Tú Liên cười lúng túng.
Trương Thục Vân là Lục Ái Quốc đã mày mò làm ăn được một khoảng thời gian, cũng đã có chút kinh nghiệm, không cần gì khác, chỉ muốn lấy được nhà và khoản tiền di dời trước đã.
Trương Thục Vân nhìn Lục Giai Giai mà cười tươi như hoa nở: “Em gái, chị có nhìn thấy em trên tivi, khi ấy rất nhiều người đều xem, chị nói với bọn họ em là em gái chị, vậy mà bọn họ chẳng tin, làm chị tức chết!”
Lục Giai Giai cố tình ưỡn thẳng lưng, trêu ghẹo: “Em còn tưởng các chị không thấy em trên tivi chứ.”
Trương Thục Vân vội vàng bảo: “Nào có, bọn chị đặc biệt mua tivi về để tăng... nói thế nào nhỉ, tỉ suất xem đài... đúng, chính là tỷ suất xem đài.”
Lục Nghiệp Quốc ở bên cạnh chen lời vào: “Chị cả, rõ ràng là em phát hiện ra em gái trên tivi, nếu không phải em nói với các chị thì các chị có thể biết được sao?”
Trương Thục Vân bật cười: “Đi qua một bên.”
Cô ta nói rồi lại hơi cảm thán: “Em gái, một năm rồi chị không gặp em, lúc năm mới, em với mẹ đều không ở bên cạnh, chẳng còn một chút ý nghĩa nào cả.”
“Nhưng em đã lên đại học thủ đô rồi, nhắc tới em là chị cũng thấy tự hào.”
Trương Thục Vân không biết từ khi nào đã học giọng điệu của mẹ Lục.
“...” Lục Giai Giai vội gắp một miếng chân giò cho cô ta.
Trịnh Tú Liên nhìn cô với Trương Thục Vân, không biết nên nói gì.
Ngược lại Lục Giai Giai hỏi thành tích học của Lục Hảo, hai người nói qua loa vài câu.
Cô lại hỏi chuyện của Lục Nghiệp Quốc và Lý Phân: “Chị tư đã khai giảng rồi sao?”
Lục Nghiệp Quốc nhoẻn miệng cười: “Đúng, chỗ cô ấy khai giảng khá sớm, mấy hôm trước đã đi rồi.”
“Nhưng cô ấy dặn anh mang ít đồ, mấy thứ này vốn đều chuẩn bị xong từ trước năm mới, nhưng đợt tết em không về nên lần này anh mang tới đây cho em luôn.”
Lục Giai Giai vui vẻ nhận lấy, vậy mà một tầng trên cùng chính là một chiếc khăn quàng cổ.
“Đây là khăn vợ anh đan, chẳng qua em gái, em có thể để lại năm sau đeo, còn có một cái đồng hồ, khi ấy vợ anh nhìn thấy nói hợp với em.”
Vẻ mặt của Trương Thục Vân lập tức có hơi khóc không ra nước mắt, vì cô ta cũng mua cho Lục Giai Giai một cái đồng hồ, không phải đụng hàng rồi sao?
Sớm biết thế đã tặng trước rồi.
Nhưng vẫn có hơi khác, Trương Thục Vân lấy từ trong cái túi bên dưới ra mấy hộp thịt vụn và dưa muối: “Em gái, đây đều là đồ nhà muối, vừa ngon vừa hợp vệ sinh, em mang về cho cha mẹ nếm thử, bên trong còn có một cái đồng hồ, chị không biết lại đụng hàng với chú tư, chủ yếu là trước tết đã mua rồi, hay là em đeo mỗi tay một cái đi.”
Lục Giai Giai: “...” Cũng không cần thiết đâu.