Cô phanh lại, lẩm bẩm: “Em cũng buồn ngủ rồi, bên ngoài nóng như vậy, muốn về nhanh còn tắm nữa.”
Tiết Ngạn đẩy nhanh bước chân, khóe môi anh nhếch lên.
Xem ra cô gái này hiểu hết mọi chuyện, chỉ là không nói ra mà thôi.
Lục Giai Giai tắm xong lại ngồi trên giường đếm tiền, cô có hơi hào hứng: “Hôm nay được hơn một nghìn ba trăm đồng.”
Cô cầm tiền nằm trên giường: “Em sắp trở thành phú bà rồi, sau này có thể nuôi...” tiểu thịt tươi.
Lục Giai Giai kịp thời phanh gấp, sửa miệng: “Có thể mua túi.”
“Em muốn mua túi?” Tiết Ngạn không hiểu tâm ý của con gái cho lắm, cùng lắm chỉ biết con gái thích mặc quần áo mới và mua đồ trang điểm.
Bây giờ lại còn thích túi xách nữa?
“Cũng không thích cho lắm.” Lục Giai Giai cười chột dạ: “Chỉ là đột nhiên nghĩ tới thôi.”
Ngày hôm sau cô vốn định tìm chị cả và chị hai đi dạo phố, nhưng nghĩ lại, nếu cô tìm bọn họ ra ngoài chơi sẽ giống như đang đòi chị hai đồ vậy.
Buổi chiều, Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai đi đến đến chỗ phát triển dự án bất động sản bàn bạc.
Bên phát triển dự án bất động sản đưa ra hai phương án, một là bồi thường thêm tiền, hai là bồi thường thêm nhà.
Bây giờ tuy bồi thường tiền không được nhiều đến vậy nhưng cũng vượt xa giá trị của một căn nhà tồi tàn.
Lục Giai Giai biết sau này nhà ở Thâm Quyến đáng giá bao nhiêu, hoàn toàn tăng lên chóng mặt.
Nhưng bây giờ người bình thường không biết, chỉ biết cầm được tiền trong tay mới là điều quan trọng nhất.
Mấy người thông minh có đầu óc kinh doanh kia, bọn họ thường để ý đến thời sự chính trị, biết nơi này sẽ phát triển kinh tế rất mạnh nên kiên trì đòi thêm nhà.
Phòng cả với phòng tư nghe theo Tiết Ngạn kiên trì đòi thêm nhà.
Bây giờ một căn nhà sẽ được chia cho một gian nhà mới hơn một trăm hai mươi mét vuông và một cửa hàng hơn chín mươi mét vuông.
Nếu không cần nhà mới thì cho ba nghìn đồng, không cần cửa hàng thì cho một nghìn năm trăm đồng.
Nhiều tiền như vậy, có thể cầm được tiền trong tay, Trịnh Tú Liên nghĩ ngợi, bọn họ tổng cộng có thể được chia bốn căn nhà và bốn cửa hàng, ngược lại không bằng bán ra một căn nhà và một cửa hàng, tổng cộng được bốn nghìn năm trăm đồng có thể làm ăn buôn bán.
Lục Giai Giai vừa nghe bọn họ muốn bán một căn, đầu óc có hơi đau.
Tiền mà bọn họ kiếm được từ làm ăn buôn bán chỉ sợ còn không lớn bằng giá trị tăng lên của căn nhà, đó chính là tăng lên gấp mấy chục nghìn lần.
Đợi qua một khoảng thời gian, cho thuê cửa hàng một năm chỉ sợ cũng được bốn nghìn năm trăm đồng.
Hôm qua đã nhắc nhở thế rồi mà hôm nay vẫn đòi tiền, sao lại không nghe lời như thế.
Nếu đã nhường lời cho người khác, còn không bằng nhường lời cho người nhà mình, Lục Giai Giai mở miệng: “Anh hai, chị hai, tụi em trả cho anh chị năm nghìn, anh chị giao căn nhà cũ đó cho bọn em đi, hai trăm đồng ban đầu đó cũng không trả cho bọn em nữa.”
“Em gái, sao bọn anh có thể đòi tiền của em được? Hay là trực tiếp sang tên hai căn nhà cũ cho em đi, bọn anh không lấy tiền của em.” Lục Cương Quốc xấu hổ.
Nếu không phải có em gái cho bọn họ hai trăm đồng tiền thì chỉ sợ một căn nhà bọn họ cũng không có, hoàn toàn là nhặt không của Lục Giai Giai.
Trịnh Tú Liên cúi đầu không nói gì.
Lục Giai Giai cố gắng không nổi nóng: “Nếu anh chị đã muốn bán thì bán cho em, bằng không dựa theo cái giá mà em vừa nói, bán cho anh cả và anh tư cũng được.”
Đôi mắt của Trương Thục Vân sáng ngời, quay đầu bảo: “Có thể sao? Em dâu, nhà bọn chị có hai đứa con trai, bọn chị còn muốn mua cho mỗi đứa con gái một cái nhà nữa, nếu nhà các em đã muốn bán, hay là bán nhà cho bọn chị đi.”
“Vậy em lấy cửa hàng.” Bây giờ Lục Nghiệp Quốc rất thích làm ăn buôn bán, cho dù không dùng đến thì cùng lắm sau này cho thuê, dù sao cũng không thiệt được.
Trịnh Tú Liên đã có thể cảm giác được Lục Giai Giai tức giận, nhưng cô ta vẫn nghiêm túc nghĩ ngợi, bán lấy tiền thì có tiền mặt nhập hàng, nên cũng đồng ý.
Lúc ký hợp đồng với bên đầu tư phát triển bất động sản xong, Trương Thục Vân và Lục Nghiệp Quốc chia nhau mỗi người một căn nhà, ngày hôm sau giao tiền cho Trịnh Tú Liên.
Trịnh Tú Liên lấy hai trăm đồng từ trong này, nghĩ ngợi rồi lại lấy thêm một trăm đưa cho Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai nhận lấy với vẻ mặt không cảm xúc, chẳng muốn quản nhiều thêm nữa.