“Cái thứ phiền lòng, mẹ với cha con có chỗ nào có lỗi với tụi nó? Nể mặt tụi nó, có phải bà đây chưa từng chửi chúng nó đúng không? Đúng là thiếu chửi, cái thứ gì đâu, thế này còn có gì mà qua lại nữa? Mấy năm trước ngày nào cũng giúp tụi nó, kết quả một năm rồi chưa gặp cũng không nhớ hai vợ chồng già này một chút nào!”
Mẹ Lục chửi rồi càng cảm thấy con gái mình chịu thiệt.
Con gái bà ta giúp con cái phòng hai được đi học, bình thường tiếp tế cho bọn họ, còn cho bọn họ mượn tiền xây nhà.
Chỉ thế thôi!
Còn không bằng nhà của bác gái cả Lục, cái thứ khốn nạn.
Lục Giai Giai không nói chuyện bán nhà, cũng không nói chuyện ba trăm đồng tiền đó, mà nói thẳng với vẻ mặt không có cảm xúc: “Bọn họ thích sao thì làm như thế, chúng ta mặc kệ đi, cũng không thiếu chút đồ đó của bọn họ.”
Mẹ Lục thấy phản ứng của Lục Giai Giai, trong lòng căng thẳng hẳn.
Bà ta hiểu con gái mình, cực kỳ trọng tình nghĩa, có thể không tính toán thì chưa bao giờ tính toán, thậm chí còn giả vờ không hiểu.
Nhưng thật ra trong lòng đều hiểu hết.
Mẹ Lục sa sầm mặt mũi “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì cả, mẹ, là như thế đấy, dày vò tới dày vò lui cũng rất phiền phức.” Sau khi Lục Giai Giai nói xong, đột nhiên đôi mắt sáng ngời kiến nghị: “Hôm nay có thịt vụn, con muốn ăn bánh nước quấn thịt vụn, mẹ, chiều chúng ta làm cái này đi.”
Bạch Đoàn và Tiết Ngạn từ bên ngoài đi vào, bọn họ vừa mới sửa xong xích đu.
“Được, vậy ăn bánh nướng.” Mẹ Lục vỗ bàn.
Trước khi bà ta đi vào nhà bếp lại đối diện tầm mắt với Tiết Ngạn một cái.
Buổi tối, mẹ Lục mới biết tại sao Lục Giai Giai lại giận.
Một trong những người hiểu cô nhất chính là mẹ Lục.
Vẻ mặt của mẹ Lục tối tăm hẳn đi.
Chỉ nói riêng chuyện bán nhà, Lục Giai Giai chắc chắn không so đo tính toán, cùng lắm chỉ hơi giận.
Mấu chốt vẫn là ba trăm đồng tiền kia.
Cho dù Trịnh Tú Liên chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, hay là nôn nóng muốn mang số tiền này đi làm ăn thì cô cũng đã giẫm đạp tình cảm mà Lục Giai Giai đánh đổi xuống đất.
Cái thứ chó má gì đây? Phòng hai, bà ta không cần nữa.
Mẹ Lục giận dữ về phòng.
Cha Lục hỏi với vẻ mặt nặng nề: “Sao vậy?”
Mẹ Lục kể lại sự tình một lần, bà ta hừ lạnh rồi nói: “Trước đây tôi đã nhìn ra rồi, nhưng thấy nó tốt với tụi nhỏ, lúc trước lại chịu nhiều khổ như thế, biết là nó bị kích thích quá lớn mới thay đổi tâm tính, tốt với người trong nhà là được.”
“Nhưng lần này cũng hay rồi, thật sự ngoại trừ người một nhà của nó ra thì nó chẳng để ý đến ai hết. Thế này cũng thôi đi, lại còn yên tâm thoải mái lấy không lợi ích, nói khó nghe một chút thì đúng là thứ qua cầu rút ván.”
Cha Lục hít mắt: “Sau này chúng ta đừng quản chuyện của phòng hai nữa.”
“Quản cái mẹ gì, tôi quản nó là vì cái gì mới biến thành như thế, người có lỗi với nó cũng không phải chúng ta, nó không dám đi tìm mấy thứ lòng dạ đen tối đó để báo thù mà ra sức bóc lột những người tốt với nó như chúng ta, ai có lỗi với nó thì nó tìm người đó bồi thường, chúng ta nợ nó à!”
Mẹ Lục nói mà đỏ hoe mắt: “Cái thứ phiền lòng, con gái tôi bị nó chọc giận rồi, bà đây bực bội còn muốn đòi lại nhà của tụi nó đây này, tụi nó cũng xứng lấy chắc!”
…
Buổi tối Lục Cương Quốc càng nghĩ càng khó chịu, sống chung với Lục Giai Giai nhiều năm như thế, anh ta có thể cảm giác được em gái thật sự tức giận rồi.
Một khi cô thật sự giận vậy cũng gần như tương đương với đoạn tuyệt quan hệ, giống như Đại Sơn vậy.
Anh ta ngồi dậy, nhìn chăm trên giường đến ngây người.
Qua một lúc, Lục Cương Quốc quay đầu nhìn Trịnh Tú Liên đang ngủ.
Lúc đầu trước khi kết hôn, hai người bọn họ đều đã nói rõ, chuyện trong nhà là Trịnh Tú Liên làm chủ, anh ta không cần nhúng tay vào, cứ ngoan ngoãn kiếm tiền nuôi gia đình là được.
Trịnh Tú Liên quả thật vô cùng tốt với các con của anh ta, mà trước khi kết hôn, anh ta cũng đã đảm bảo như vậy, cũng sẽ coi con cái của cô ta như con đẻ của mình.
Anh ta thậm chí còn mấy lần mạo hiểm ngồi tù để dạy dỗ người chồng cũ nhiều lần quấn lấy Trịnh Tú Liên.
Nhưng bây giờ, anh ta cảm thấy mình có vài chỗ đã làm sai rồi, anh ta không nên lùi bước vì một ánh mắt của Trịnh Tú Liên, anh ta nên kiên trì trả hai căn nhà cũ cho em gái mới đúng.