Ba người lần lượt vào tắm, Lục Giai Giai lại đi đón Bạch Đoàn.
Lục Nghiệp Quốc vừa dùng sức đã nhấc được cục bông lên: “Bạch Đoàn, có nhớ cậu không?”
Bạch Đoàn đảo tròng mắt, miệng ngọt ngào: “Nhớ cậu tư, nhớ cậu tư nhất.”
Lục Nghiệp Quốc vui vẻ, phát một bao lì xì bự cho cậu bé, Lục Ái Quốc cũng chuẩn bị sẵn lì xì.
“Đợt tết chưa cho nên bây giờ bù lại.”
Bạch Đoàn vui vẻ nhét vào túi của mình.
Buổi tối ăn cơm, Tiết Ngạn đặt một phòng bao, lần này có cha Lục và mẹ Lục tọa trấn, giống như năm mới vậy.
Ăn cơm xong lại về nhà nghỉ ngơi, ngày hôm sau cha Lục và mẹ Lục dẫn bọn họ từ từ đi dạo ở thủ đô, Trương Thục Vân cảm thán: “Ở đây thật tốt quá, đợi sau này tụi con kiếm được tiền cũng mua nhà ở đây.”
Mẹ Lục đưa ra chủ ý cho bọn họ: “Muốn mua thì cố gắng làm, bây giờ có thể đào được ra thì tốt nhất là mua luôn và ngay, sau này chỉ có càng ngày càng đắt thôi.”
Trương Thục Vân nghĩ ngợi, cũng động lòng: “Mẹ, đợi một khoảng thời gian nữa đi, tụi con về huyện chuẩn bị trước.”
Ở thủ đô hai ngày, bọn họ quyết định trở về, dù sao thì ở nhà vẫn còn con cái.
Không qua bao lâu, Tiết Ngạn lắp cái điện thoại bàn trong nhà, tiện cho khỉ gầy và anh liên lạc.
Lục Giai Giai thì lại dấn thân vào trong học hành, tranh thủ bài tập về nhà lần nào cũng có thể được đánh giá xuất sắc.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh, Trịnh Tú Liên và Lục Cương Quốc không chống đỡ được nữa.
Con cái ở nhà, bọn họ chạy đi chạy về, mệt đến mức cả ngày không mở nổi mắt, cũng vì như thế mà có rất nhiều vấn đề của con không thể chu toàn được.
Trịnh Tú Liên thấy Lục Thư, Lục Tâm và Lục Dạ về đến nhà ngay cả bữa cơm no cũng không được ăn, đói đến mức mặt gầy đi một vòng, cuối cùng cũng không nhịn được mà đóng cửa.
May mắn là khoảng thời gian này bọn họ đã kiếm được hơn sáu nghìn đồng.
Trước khi đi, bọn họ định tới thủ đô thăm cha Lục và mẹ Lục.
Bọn họ thông báo với khỉ gầy trước, khỉ gầy nói với Tiết Ngạn, ánh mắt của Tiết Ngạn nặng nề nhưng cũng không giấu gia đình chuyện này.
Lục Giai Giai không muốn giận chuyện của phòng hai thêm nữa, nhưng cô lại thương mấy đứa trẻ Lục Hảo.
Không thể chọc vào thì cô luôn tránh, trực tiếp ngâm mình ở thư viện, thích thế nào thì làm như thế.
Nhưng Lục Giai Giai không ngờ thật ra thái độ của cô đã quyết định thái độ của Tiết Ngạn, thái độ của Bạch Đoàn, thái độ của cha Lục mẹ Lục và cả thái độ của cha Tiết.
Thế cho nên Trịnh Tú Liên và Lục Cương Quốc đến nhà ga hoàn toàn không có một ai tới đón, bọn họ không quen cuộc sống ở đây, đứng ở nhà ga lúng túng rất lâu.
Lục Cương Quốc ngồi xổm xuống đất, ba tháng này anh ta vẫn luôn liều mạng làm việc, vợ anh ta kêu anh ta làm gì thì anh ta làm cái đó, chỉ là kiệm lời ít nói.
Nhà không phải của một mình anh ta, hình như làm thế nào cũng không đúng.
Hai người đợi thẳng đến tận tối thì mẹ Lục mới xuất hiện, cầm cành liễu quất mạnh vài cái lên lưng Lục Cương Quốc với Trịnh Tú Liên, không hề nương tình một chút nào.
Mẹ Lục cười lạnh: “Cút về đi, sau này không cần tới gặp bọn tao nữa, cứ coi như không quen biết, cũng không cần tụi bây phụng dưỡng tụi tao, không trông mong gì cả.”
Bắt đầu từ lúc Trịnh Tú Liên gả đến đây, thái độ của mẹ Lục đối với cô ta không tồi, gặp chuyện gì cũng sẽ trưng cầu ý kiến của bọn họ, chưa bao giờ từng nổi nóng với cô ta, càng đừng nói là đánh cô ta.
Cô ta hé miệng: “Mẹ.”
“Cút, đừng bao giờ tới đây nữa.” Mẹ Lục quay người bỏ đi.
Trịnh Tú Liên và Lục Cương Quốc đứng ở nhà ga rất lâu, lâu đến mức mấy người chỉ trỏ vừa rồi đó cũng rời đi hết.
Trịnh Tú Liên không ngờ sẽ thành ra thế này, cô ta nhớ trước đây mình đã từng làm chuyện tương tự như thế rất nhiều lần, ví dụ như không đẩy La Khinh Khinh, không đi phía nam.
Nhưng mẹ Lục chưa bao giờ tính toán, chỉ là trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Trịnh Tú Liên cũng không ngốc, cô ta bình tĩnh lại mới biết vẫn là vì ba trăm đồng tiền kia, nhưng khi ấy cô ta thật sự quá sốt ruột, quá muốn kiếm tiền, quá muốn cải thiện cuộc sống của gia đình bọn họ.
Lục Cương Quốc ngồi trên ghế ở nhà ga một đêm, chân cũng tê cứng, ngày hôm sau khi đứng dậy còn suýt chút nữa thì ngã.
“Cương Quốc!” Trịnh Tú Liên vội vàng đi lên đỡ anh ta, cô ta hối hận bảo: “Đều tại em, đều là tại em quá sốt ruột.”
“Không trách em.” Lục Cương Quốc cúi người đấm vào chân.
Bây giờ anh ta cũng không biết nên trách ai, trách vợ anh ta sao? Nhưng cô ta đều là vì bọn họ cả.
Có thể trách ai đây, chẳng thể trách ai hết, chỉ có thể trách bản thân anh ta, là anh ta không có bản lĩnh cho vợ và các con cuộc sống sung túc.
Là anh ta đáng kiếp.