“Thứ mà các em muốn, anh đều liều mạng làm, anh ngu, anh ngốc, nhưng các em có thể lừa anh sao?”
“Tại sao các em đều đối xử với anh như vậy, thứ mà anh để ý thì các em đều không để ý, anh để ý đến anh em anh, em gái anh, cha mẹ anh, anh muốn trải qua cuộc sống chân thực, anh để ý em, nhưng sao em lại không để ý anh?”
Lục Cương Quốc đẩy Trịnh Tú Liên ra, ngón tay chỉ vào cô ta, lớn tiếng nói: “Anh đã nói trả cho em gái anh hai căn nhà, cho con bé ba nghìn đồng, nhưng tại sao em không chịu? Tại sao hả? Đó là đồ của chúng ta hay sao? Đó là tiền của chúng ta sao? Vì chút đồ này mà cha mẹ không cần chúng ta nữa, em gái anh cũng không cần chứng ta.”
Cuối cùng anh ta buồn bực gầm lên, nhấn mạnh từng chữ: “Anh muốn quát em, anh muốn chửi em, nhưng em lại tốt với anh, lúc kết hôn anh đã nói sẽ thương em, nên anh không thể mở miệng nổi. Trịnh Tú Liên, sao em không biết anh để ý đến thứ gì chứ? Mỗi khi đưa ra một quyết định em có từng nghĩ đến anh chưa? Có phải lúc ra lệnh cho anh khiến em vô cùng có cảm giác thành tựu không?”
Trịnh Tú Liên lắc đầu, cô ta bật khóc: “Không phải, Cương Quốc, không phải như vậy, em chỉ quen rồi…”
“Con mẹ nó, anh chẳng là cái thá gì trong căn nhà này cả, lời anh nói không một ai nghe, em với Điền Kim Hoa giống nhau, đều đồng ý với anh sẽ sống yên phận, kết quả đều toàn lừa anh, đều lừa anh hết!”
“Không phải, không phải như anh nghĩ đâu…”
Đám trẻ đang ngủ đều bị đánh thức, tụi nhỏ ngồi dậy nhìn cha mẹ.
“Anh hỏi em!” Lục Cương Quốc ấn lên vai Trịnh Tú Liên: “Trước khi kết hôn, anh nói sẽ coi các con của em như con đẻ của anh, sẽ không đánh em, sẽ không mắng em, tốt với em, cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, toàn bộ tiền đều đưa hết cho em cầm, lời anh nói, anh có làm được không?”
“Làm được, làm được, Cương Quốc, anh đều làm được!”
“Vậy em thì sao, chúng ta đã nói sẽ sống yên phận, thực tế, em chăm sóc cha mẹ nhiều hơn, đối xử tốt với em gái, không tham của, em có làm được không?”
Trịnh Tú Liên cúi đầu, Lục Cương Quốc cảm thấy mệt, vì làm ăn buôn bán và mấy căn nhà này mà còn mệt hơn cả lúc anh ta làm đồng áng nữa.
“Cha.” Lục Hảo thấy Lục Cương Quốc mệt mỏi.
Lục Cương Quốc thở ra một hơi nóng rực: “Không sao, mệt rồi, các con ngủ cả đi.”
Anh ta nằm lên giường, đầu đau như búa bổ, trở mình cái đã ngủ mất.
Trịnh Tú Liên lau khô nước mắt, kêu các con ngủ tiếp.
Lục Thư và Lục Tâm rất sợ hãi, bọn trẻ sợ Trịnh Tú Liên và Lục Cương Quốc ly hôn.
Nếu như vậy, sẽ không ai quan tâm đến bọn trẻ nữa.
Lục Ái Quốc và Trương Thục Vân đang ở nhà cũ nghe thấy rất rõ ràng, Trương Thục Vân ngồi trên giường với vẻ mặt một lời khó hết: “Tú Liên quả thật quản Cương Quốc quá chặt, cái gì cũng nắm hết, chủ yếu là…” qua cầu rút ván.
“Bớt xen vào chuyện của vợ chồng người khác đi.” Lục Ái Quốc ngắt lời cô ta.
Trương Thục Vân bĩu môi: “Cái này có gì mà không thể nói? Chỉ riêng em chồng cho con cái nhà bọn họ học đến lớp bốn đã không nên lòng lang dạ sói như vậy rồi, hai đứa con gái của cô ta cũng thật sự được hưởng ân huệ này còn gì.”
“Sau này bớt tiếp xúc với cô ta là được.” Lục Ái Quốc nằm xuống bên cạnh Trương Thục Vân.
Trương Thục Vân nhìn trần nhà, ngày thường Trịnh Tú Liên trông thì dịu dàng hòa ái, bắt nạt ai mà không được lại cứ cố tình bắt nạt Lục Giai Giai.
Trong nhà này, nào có ai không thương em gái cô ta.
Đừng thấy Ái Quốc nhà bọn họ kêu bớt nhúng tay, nhưng trên thực tế cũng đang giận.
Buổi tối này đã định trước là một đêm mất ngủ, cuối cùng Lục Hảo cũng biết tại sao mấy hôm nay cha mẹ lại khác thường.
Mà Trịnh Tú Liên khóc hết nửa đêm, trong lòng cô ta cũng hiểu, Lục Cương Quốc nói với cô ta nhiều như thế cũng có nghĩa giữa bọn họ còn có khả năng hòa hợp.
Cô ta nghĩ cẩn thận cả một đêm.
Cô ta hiểu, là cô ta sai, cô ta gả cho người đàn ông trước mặt này, mới đầu là cô ta làm chủ gia đình, sau đó lại hoàn toàn thay đổi.
Ngày nào cô ta cũng bị đánh, đến chỗ Lục Cương Quốc, toàn bộ những thứ bị áp chế trước đây đều bắn ngược về, cô ta muốn kiểm soát anh ta chặt chẽ trong lòng bàn tay, muốn khiến anh ta hoàn toàn nghe lời mình, muốn trong lòng Lục Cương Quốc chỉ có gia đình của bọn họ.
Thẳng đến bây giờ cô ta mới hiểu, ngay từ đầu đã sai rồi.
Có đôi khi cô ta thật sự cứng rắn đến đáng sợ, Lục Cương Quốc chưa bao giờ so đo tính toán với cô ta, lần trước thật sự đã giẫm vào giới hạn của anh ta rồi.
Trưa hôm sau Lục Cương Quốc mới tỉnh lại, vừa mở mắt, cả gia đình đều đang nhìn anh ta.