Châu Văn Thanh nhìn về phía cha Lục, ông ta sống nhiều năm như thế rồi, khí thế trầm ổn, ánh mắt giống như giếng cổ không đáy, khiến anh ta sợ hãi tim đập thình thịch, che mặt mình trực tiếp rời khỏi sân lớn.
Lục Giai Giai đắc ý vô cùng, có hơi cáo mượn oai hùm.
Theo quan điểm của Tiết Ngạn, nếu như sau người cô có một chiếc đuôi đã sớm vểnh lên rồi.
Lục Thảo thấy Châu Văn Thanh đi còn định nói vài câu nhưng lại bị bác cả Lục đánh cho một cái: “Con gái con đứa, mày nhìn xem vừa rồi mày còn ra thể thống gì không?”
Cả gia đình bọn họ đều dựa vào phòng hai, cha Lục đối với nhà bọn họ thật sự không tồi, nhưng không ngờ đứa con gái nhỏ này lại bỏ đá xuống giếng.
“Cha, cha đánh con làm gì? Con chính là…” Nhiều năm như vậy Lục Thảo chưa từng được hưởng thụ cảm giác chúng sao vây quanh trăng đó, vừa rồi được tâng bốc vài tiếng, cô ta đã cảm thấy mình có thể hoành hành ở thôn Tây Thủy này rồi.
Bây giờ bị bác cả Lục đánh một cái, nước mắt trực tiếp chảy ra.
Bác cả Lục vẫn luôn ở sân lớn nên không nhìn thấy cảnh tượng bên sông, chuyện bé Phúc ông ta cũng nghe nói rồi nhưng không tin, ông ta nổi giận đùng đùng: “Mày là đồ ngu sao? Lập tức cầm đồ của mày cút xéo khỏi nhà tao ngay.”
Không giúp người nhà mình mà lại đi giúp một tên yếu nhớt!
Đã vậy lại còn là một tên yếu nhớt bắt nạt chị họ mình nữa chứ, đúng là ngu hết chỗ nói!
Lục Thảo liếc mắt nhìn cha Lục đang che chở Lục Giai Giai rồi lại nhìn bác cả Lục, cô ta tức giậm chân: “Con không có người cha như cha!” Sau đó quay người vừa khóc vừa chạy đi.
Lục Giai Giai theo đuổi Châu Văn Thanh một năm không thành mà chú hai và thím hai vẫn thương cô. Nhưng khi cô ta làm chuyện giống như Lục Giai Giai thì cha cô ta lại đánh cô ta.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì cô ta không thể thích trí thức Châu?
Lục Thảo hạ quyết tâm cô ta nhất định phải theo đuổi được trí thức Châu.
Bây giờ thân phận của cô ta cũng khác rồi, vận may tốt nhất định sẽ đến người cô ta thôi.
Theo quan điểm của cô ta, Lục Giai Giai chỉ là không theo đuổi được trí thức Châu nên mới tức tối, không ăn được thì đạp đổ, đợi cô ta theo đuổi được trí thức Châu rồi, có thể chứng minh cô ta ưu tú hơn Lục Giai Giai.
Vừa rồi ồn ào một trận như thế, người trong sân đều ôm theo suy nghĩ riêng.
Mấy thôn dân hôm nay chiếm lời bắt được cá đó vẫn muốn lấy được Lục Thảo về nhà.
Đó chính là cá đó, nếu như lấy được Lục Thảo về nói không chừng còn có thể ăn gà và ăn hoẵng.
Mà người có suy nghĩ bất mãn với Lục Giai Giai đều ngậm miệng hết, ai kêu người ta có một bà mẹ chua ngoa, có một người cha có bản lĩnh, còn có bốn ông anh trai biết đánh nhau.
Nghe nói bây giờ anh ba của cô đang làm đoàn trưởng ở bộ đội, lại là một tên cuồng em gái, vậy ai dám đắc tội đây?
Lâm Phong càng không dám thở ra một câu nào hơn, ngồi nguyên tại chỗ cúi đầu nhìn ngón chân.
Một trận sóng gió dừng lại ở đó, Lục Giai Giai đợi bọn họ ăn xong cơm, thu dọn bát đũa đặt vào trong giỏ, Lục Nghiệp Quốc vừa định nhắc nhở em gái mình cách xa Tiết Ngạn một chút thì Lục Giai Giai đã đứng dậy chạy về phía Tiết Ngạn, nhưng anh vẫn chưa ăn xong.
Cô chê anh ăn chậm, đành ngồi một bên đợi trong nhàm chán.
Vì mỗi lần cô ăn cơm đều chậm, nếu bên cạnh có người đợi cô sẽ đẩy nhanh tốc độ ăn lên, nên cũng không tiện nhắc nhở mà chỉ có thể dùng cách này để Tiết Ngạn ăn nhanh hơn một chút.
Trời nóng quá, Lục Giai Giai vội về nhà, ánh mắt thi thoảng lại liếc nhìn Tiết Ngạn.
Tốc độ ăn cơm của anh không nhanh không chậm, động tác của anh cũng không ăn ngấu nghiến giống như anh tư, mà giống như từ nhỏ đã được giáo dục, lộ ra một chút vẻ cao quý.
Tầm nhìn của cô rời xuống yết hầu của Tiết Ngạn, cùng với động tác nuốt thức ăn mà yếu hầu của anh cũng nhúc nhích theo.
Lục Giai Giai nhìn chằm chằm với vẻ tò mò, cuối cùng dứt khoát chống cằm nhìn.