Thời Vân khịt mũi, nước mắt nhỏ lên lòng bàn tay.
Mẹ Thời lại phát bệnh, trước khi hít thuốc bà ta nắm chặt bàn tay của Thời Vân: “Con nói, con có còn… khụ… ở bên thằng du côn đó không, nếu con không nói, mẹ không chữa nữa…”
“Mẹ!” Đôi mắt của Thời Vân đỏ hoe, cô ta nhìn mẹ Thời hít thở khó khăn, vội vàng nói: “Không ở bên nữa, con với anh ấy không bên nhau nữa…”
Một mình Thời Vân ngồi ngây người rất lâu, gần đây mẹ Thời vẫn luôn trông chừng cô ta, sợ cô ta lại bị lừa đi.
Lúc này đã có điện thoại di động thông minh, nhưng lại vô cùng đắt, hiện giờ Thâm Quyến có rất nhiều bốt điện thoại, gọi một cuộc khoảng mấy hào nên người mua điện thoại rất ít.
Lục Trung Toàn mua được điện thoại nhưng lại không có cách nào liên lạc được với Thời Vân.
Thời Vân không biết phải làm thế nào với tình cảm giữa cô ta và Lục Trung Toàn, kẹp giữa hai người, cô ta cũng bị dày vò đến hơi sụp đổ.
Trước khi đi, cô ta gọi điện cho Lục Trung Toàn: “Lục Trung Toàn, em phải ra ngoài hoạt động ngoại khóa rồi, trong khoảng thời gian này, em sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện giữa chúng ta, anh để em từ từ nghĩ.”
Thời Vân nói xong là cúp máy ngay, ôm hai bả vai ngồi xổm trên đất rất lâu.
Trường học thuê một chiếc xe buýt, trước khi giáo viên lên xe nhìn thấy tài xế ngáp một cái ở trước mặt, bà ta đi tới nhắc nhở: “Tài xế Vương, ông không sao chứ? Trên xe của chúng ta có mười mấy sinh viên, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Tài xế Vương cười mệt mỏi: “Yên tâm đi, tôi đã lái xe sáu, bảy năm rồi, cho dù nhắm mắt cũng không xảy ra chuyện gì được đâu.”
Thời Vân ngồi lên xe buýt, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lần này bọn họ lên núi hoạt động ngoại khóa, sáng đi tối về.
Xe càng lái càng vào sâu đoạn đường hẻo lánh, đường núi gập ghềnh, rất khó đi.
Sau khi Lục Trung Toàn nhận được cuộc gọi của Thời Vân đã bắt đầu bất an, bản thân anh ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vì thế lái xe đến trường tìm cô ta.
Sau khi có được tin tức Thời Vân đi hoạt động ngoại khóa, cũng hỏi thăm được đường lên núi.
Giáo viên trên xe giảng: “Lần này hoạt động ngoại khóa tôi đã đặc biệt chọn một khu khá hẻo lánh, nhưng phong cảnh vô cùng đẹp, tôi biết có rất nhiều bạn học chỉ chọn môn mỹ thuật này là môn tự chọn, nhưng hy vọng mọi người có thể nghiêm túc học.”
Xe lái vào con đường nhỏ, lắc lư chòng chành, tối qua tài xế chở hàng cả đêm, ban ngày lại nhận đơn, bất tri bất giác đã nhắm mắt lại.
Nhắm mắt chưa lâu, đến chỗ ngã rẽ, chiếc xe đã lao thẳng xuống dưới.
Sinh viên trên xe lập tức mất thăng bằng, lớn tiếng hét lên.
Xe lăn hai vòng trên sườn núi rồi rớt mạnh xuống dưới núi.
Sườn núi dốc đứng, cũng may chỉ sâu khoảng năm, sáu mét, đá trên sườn núi lăn xuống vì cơn chấn động.
Trên xe buýt cũng không có dây an toàn, người ngồi trên ghế trực tiếp va đập loạn xạ, có vài người thậm chí còn bị hất văng ra ngoài xe.
Lục Trung Toàn thuận theo đường lớn đi vào trong núi, nhưng cũng không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của xe buýt, anh ta lái đến đỉnh núi rồi bất đắc dĩ quay về.
Dọc theo đường đi anh ta dần bình tĩnh lại, cho dù bây giờ có tìm được Thời Vân thì giữa bọn họ có thể nói gì?
Xe của anh ta chậm rãi đi từ trên núi xuống, anh ta nhìn xung quanh với vẻ phiền muộn, cuối cùng nhìn thấy một dấu vết hằn lên một con đường núi hẻo lánh.
Anh ta nghĩ ngợi, đoán hướng mà Thời Vân đi hoạt động ngoại khóa chắc hẳn chính là con đường này.
Xe mà anh ta lái là loại mới mua, vô cùng bắt mắt, nếu lái vào chắc chắn sẽ bị phát hiện, Lục Trung Toàn biết bây giờ Thời Vân cũng không muốn gặp anh ta.
Anh ta lấy thuốc lá ra, sau đó nghĩ đến Thời Vân không thích mùi này nên chỉ có thể dập tắt.
Anh ta cào đầu một cái, cầm điện thoại lên xin nghỉ một hôm, sau đó ném di động lên ghế phụ lái: “Mẹ kiếp, cả đời này lão tử thật sự bị em nắm trong tay rồi!”
Anh ta vốn muốn đi thẳng nhưng trong lòng có hơi bất an, cố chấp muốn liếc mắt nhìn Thời Vân một cái rồi mới rời đi sau.
Lục Trung Toàn xuống xe rồi đi về phía con đường nhỏ này, cho dù không tìm được Thời Vân thì cũng coi như đi giải sầu vậy.
Vụ tai nạn giao thông này rất thảm khốc, xe lăn xuống bên dưới đã biến dạng, gần như tất cả mọi người đều bị thương, có người thậm chí còn bất tỉnh, không biết tình hình thương thế.