Nam sinh cưỡng chế kéo chân, cùng một nam sinh khác tốn hết sức lực mới lôi được Thời Vân và nữ sinh kia ra ngoài.
Thẳng đến khi Thời Vân ra ngoài Lục Trung Toàn mới trút hết sức lực, máu chảy dọc theo cánh tay của anh ta, ngón tay run lên theo phản ứng sinh lý.
Anh ta chạy đến trước mặt Thời Vân, đỡ vai cô ta: “Thời Vân, Thời Vân…”
Gương mặt Thời Vân đã cắt không còn một giọt máu, nhợt nhạt yếu ớt, lông mi hơi run lên, cực giống miếng bọt biển dưới ánh mặt trời, bóp một cái là vỡ.
“Ừm…” Thời Vân cưỡng chế phát ra một âm tiết…
Lục Trung Toàn cũng để ý thấy vết thương sau đầu cô.
Anh ta giơ tay định lấy điện thoại, sờ đến túi mới nhớ ra mình đã ném điện thoại lên xe.
Không kịp nữa, anh ta nhất định phải đưa cô ta lên mặt đường lớn, nhất định phải báo cảnh sát gọi xe cứu thương.
Anh ta không thể để cô ta lại đây, điều động xe cứu thương và cảnh sát cần thời gian, Thời Vân sẽ không đợi được.
Lục Trung Toàn cõng cô ta lên, vết thương trên vai lại nứt ra, anh ta nhấc chân chạy về phía đường lớn,
Thể năng của con người có hạn, cùng với máu của anh ta chảy càng ngày càng nhiều, bước chân của anh ta dần chậm lại.
Mỗi một bước đều có thể để lại dấu chân máu.
Lục Trung Toàn vẫn luôn nói với Thời Vân: “Thời Vân, lão tử không lừa em, lão tử thật sự bằng lòng liều mạng vì em, anh không giẫm mây ngũ sắc tới nhưng anh giẫm lên mạng mình mà tới, lão tử lấy mạng mình cứu em, em không thể chết, anh còn đợi em sinh con cho anh nữa.”
Thời Vân cố gắng tỉnh táo, cô ta thì thào: “Ừm, anh là… là anh hùng mà em đang đợi…”
“Em cũng biết lão tử là anh hùng của em, anh hùng xứng với mỹ nhân, lấy em mới xứng.”
“Ừm.”
Lục Trung Toàn gắng gượng đi được đến bên cạnh xe, anh ta mở cửa xe, cầm điện thoại báo cảnh sát, bấm một hai không.
Nơi này quá vắng vẻ, khi tới anh ta cũng đã cảm thấy hẻo lánh, rất ít có xe qua đường, Lục Trung Toàn đặt Thời Vân lên ghế phụ lái, thắt dây an toàn sau đó lái xe xuống núi.
Chỉ cần anh ta rời đến chân núi, xe cứu thương có thể ngay lập tức phát hiện ra Thời Vân và cứu cô ta.
Lục Trung Toàn vì phòng ngừa mình ngất xỉu mà bấu lên vết thương trên vai, sau đó lái xe xuống núi.
Khi xe gần đến chân núi đã nhìn thấy xe cảnh sát và xe cứu thương, lập tức xe đỗ lại chính giữa đường, sau đó mở cửa xe lảo đảo lăn từ trên xe xuống.
Trên xe cứu thương có người đi xuống, Lục Trung Toàn chỉ vào trong xe.
Một bàn tay máu của anh ta nắm lấy áo của nhân viên công tác: “Tại vị trí khoảng hai phần ba núi có một con đường nhỏ, tôi đã cắm một cành cây lớn bên đường rồi, trên đường cũng có máu, cứ đi dọc theo, người đều ở đó, phải nhanh, có rất nhiều sinh viên tình hình rất nghiêm trọng…”
Lục Trung Toàn ngất xỉu, một chiếc xe cứu thương trong số đó vội vàng đưa anh ta và Thời Vân về bệnh viện.
Thời Vân bị thương sau đầu, Lục Trung Toàn bị thương còn nghiêm trọng hơn, cơ thể anh ta mất quá nhiều máu, nếu không phải ngày thường thường xuyên rèn luyện, tố chất cơ thể tốt thì chỉ sợ đã sớm không chống đỡ được rồi.
Mẹ Thời nhận được tin tức vội chạy tới bệnh viện cách ngọn núi đó gần nhất, bà ta hoảng loạn giữ lấy bác sĩ: “Con gái tôi thế nào rồi? Con bé sao rồi?”
Bác sĩ cầm ghi chép trong tay, mở miệng đáp: “Cô ấy đã qua cơn nguy kịch, khắp cơ thể đều bị thương, váng đầu, cần một khoảng thời gian mới có thể hồi phục.”
“Cảm ơn, cảm ơn.”
“Đừng cảm ơn tôi, bà nên cảm ơn một thanh niên tên Lục Trung Toàn ấy, là anh ta đã cứu mấy sinh viên trên xe này, hơn nữa vai còn bị đâm thủng vì cứu các sinh viên, thậm chí còn mất máu quá nhiều, nếu không phải mạng lớn, chệch xuống một chút nữa là đâm thủng tim rồi.”
Cả người mẹ Thời sững sờ, bà ta ngây ra như phỗng: “Lục Trung Toàn?”
Bác sĩ chỉnh lại khẩu trang: “Đúng, bà đi hỏi nhân viên công tác đi, bọn họ chắc hẳn sẽ nói rõ ràng với mấy phụ huynh như các bà hơn.”
Nguyên nhân sự cố rất dễ dàng điều tra ra được rõ ràng, nhưng vết thương lại không dễ dẹp yên như vậy.
Có bạn học nữ bị thương ở mặt, có bạn học nam gãy chân, số ít thậm chí còn vòng một vòng qua quỷ môn quan.
Điều may mắn là cấp cứu kịp thời nên không có người chết.
Tài xế mệt mỏi lái xe phải chịu trách nhiệm cho sự cố này, nhưng gia đình ông ta không giàu có, hoàn toàn không trả được bao nhiêu tiền bồi thường.
Gia đình tài xế quỳ trong bệnh viện khóc, cầu xin các sinh viên viết giấy hòa giải, nhiều lần dập đầu lạy khiến rất nhiều bạn học mềm lòng đã ký vào giấy.