Đầu óc cha Thời hơi mơ hồ, ba năm trước Lục Trung Toàn vẫn còn là một tên du côn, tóc tai màu mè, môi màu đen, mỗi bước đi dây xích trên người còn kêu leng keng.
Bây giờ lại có cả công ty, còn được người gọi là tổng giám đốc Lục?
Ông ta chỉ vào Lục Trung Toàn đang hôn mê trên giường: “Không nhận lầm người chứ?”
Lục Trung Toàn vẫn còn hôn mê, thiết bị bên cạnh vang lên ổn định, quản lý nở nụ cười: “Đầu óc chúng tôi cũng không có vấn đề, làm sao có thể nhận lầm người được?”
Cha Thời im lặng.
Mới đầu điều mà ông ta lo nhất chính là vấn đề kinh tế, lo con gái mình theo Lục Trung Toàn sẽ chịu khổ.
Nhưng bây giờ xem ra lo lắng của mình là hoàn toàn dư thừa.
Nếu đã như vậy cũng không còn nỗi lo về sau nữa.
Rất nhanh, Lục Giai Giai đã có được thông tin.
Sự việc đã thành.
Tiết Ngạn hoàn toàn giao hết công việc trong công ty cho Bạch Đoàn, lấy một phần tích lũy trong tay mình ra ngoài tiếp tục làm công ích.
Anh đóng góp nhiều nhất cho trường học và y tế, Lục Giai Giai thường xuyên chạy theo anh xem tiến độ công trình.
Sau hai năm, Lục Trung Toàn và Thời Vân kết hôn.
Hai người bọn họ chênh nhau năm tháng, lúc Lục Trung Toàn hai mươi hai thì Thời Vân hai mươi mốt.
Hai người nhận giấy đăng ký kết hôn, tổ chức một buổi hôn lễ long trọng và chụp ảnh cưới.
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn đứng ở chỗ cách bọn họ rất xa đi hết một quá trình này cùng bọn họ.
“Ngài Tiết, em vẫn cảm thấy anh tốt nhất.” Lục Giai Giai ôm cổ Tiết Ngạn, hôn một cái.
Tiết Ngạn vẫn là bộ dáng im ỉm ấy, anh ôm eo cô, khóe môi hơi nhếch lên: “Ừm.”
Sau ba tháng, Thời Vân mang thai, năm sau sinh một đứa con gái, đặt tên là Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn chưa bao giờ từng xuất hiện trước mặt đôi vợ chồng này, bọn họ trân trọng khoảng thời gian còn lại.
Lục Giai Giai và Khổng Nhã ra ngoài du lịch, buổi tối mới nói chuyện với chồng mình, bọn họ liên tiếp ba tháng không về, Tiết Ngạn và Lục Kính Quốc phải đi tìm.
Năm hai không một không, đột nhiên bọn họ có một suy nghĩ to gan, bốn người đều tới cực Bắc xem cực quang.
Thời tiết lạnh giá vô cùng, Lục Giai Giai mặc áo lông vũ dựa lên người Tiết Ngạn, ngẩng đầu nhìn cực quang đẹp đẽ trên trời, cảm thán sự thần kỳ của tự nhiên.
“Tiết Ngạn, chuyện may mắn nhất đời em chính là gặp được anh.” Lục Giai Giai nắm tay Tiết Ngạn, rúc vào trong lòng anh: “Trong lòng anh vẫn luôn ấm áp y như trước kia vậy.”
“Là anh may mắn.” Tiết Ngạn ôm cô.
Hai người hôn nhau dưới cực quang.
Sau mười bảy năm, một thiếu nữ gặp tai nạn giao thông, cơ thể được cứu về nhưng não đã chết.
Thời Vân không có cách nào chấp nhận được chuyện con gái mình thành người thực vật, nhưng cô ta đã dùng hết tất cả các cách mà vẫn không thể đánh thức con gái.
Cô ta khó chịu không có cách nào kiếm chế được, sầu não không vui, thẳng đến khi nhận được một cuộc điện thoại.
Lục Giai Giai chỉ muốn thử nối máy, không ngờ lại thật sự thông, cơ thể cô cũng không có bất cứ hiện trạng bất thường nào.
Cô đã sáu mươi tuổi rồi, gần đây đang sống với Tiết Ngạn ở thôn Tây Thủy.
Trương Thục Vân và đám người Lý Phân cũng về đây ở, ngày nào ba người cũng túm tụm lại nói chuyện, thậm chí còn học dùng di động, tổ đội chơi trò chơi.
Cô biết được mình mười bảy tuổi xảy ra tai nạn giao thông, mỗi ngày Thời Vân đều lấy nước mắt rửa mặt, cô cũng không có cách nào khác, chỉ có thể thử gọi điện cho Thời Vân.
Trước đây, cứ hễ cô có bất cứ hành động nào muốn liên lạc với mẹ ở thời hiện đại đều sẽ bị trừng phạt, nhưng lần này lại không.
Có lẽ đây là cơ hội ông trời dành cho cô.
“Mẹ.” Lục Giai Giai gọi Thời Vân.
Cô đã già rồi, giọng nói cũng không còn dễ nghe và êm tai như thời trẻ nữa, nhưng âm điệu vẫn còn cảm giác ỷ lại như cũ, khiến Thời Vân trừng to mắt.
Tới từ trực giác của người mẹ, Thời Vân hoảng loạn ngồi dậy trên giường, gần như phát điên hỏi: “Giai Giai, là Giai Giai phải không?”