Đêm tối mát mẻ, vậy mà trong bụi cỏ lại có vài con đom đóm bay ra vây quanh cô.
Lục Hảo nhìn ngôi sao trong cái bình trong suốt, cuối cùng cô vẫn không có cách nào bỏ qua tình cảm nồng nhiệt của thanh niên, vì thế gật đầu.
“Lục Hảo, em đồng ý với anh rồi!” Dương Phương Kiến cười thành tiếng.
Lục Hảo ngẩng đầu nở nụ cười với anh ta, lại gật mạnh đầu.
Một con đom đóm bay qua bên tai Lục Hảo, cô cười rất ngọt ngào, đôi mắt cong lại, đột nhiên không giống cô của bình thường nữa, cả người Dương Phương Kiến sững sờ, vậy mà lại cảm thấy cô rất đẹp.
Trải qua lâu như vậy, chân tình hay là giả ý, bản thân anh ta cũng không phân rõ được nữa.
Dương Phương Kiến chỉ biết mình rất vui vẻ.
Lần đầu tiên hai người đi xem phim, ngồi trên xe buýt, một người đàn ông đen gầy thô bỉ đi đến sau lưng Lục Hảo, nhân lúc người không chú ý và sờ vào chân cô.
Dương Phương Kiến chợt nổi giận, túm lấy người đàn ông đen gầy đó đánh cho một quyền.
Người đàn ông đàn gầy la lên oai oái: “Mày đánh tao, dựa vào cái gì mày đánh tao? Tao đang yên lành ngồi xe, tự dưng mày đi lên đấm tao một cái, tao phải tố cáo mày!”
“Dựa vào ông…” Dương Phương Kiến sợ làm hỏng danh tiếng của Lục Hảo, đầu nổi gân xanh nhưng vẫn không nói ra.
Người đàn ông đen gầy ngược lại càng khoa trương hơn: “Mày vô duyên vô cớ đánh tao, đền tiền, không đền cho tao hai trăm đồng thì hôm nay đừng hòng đi.”
“Tôi đánh chết ông!” Dương Phương Kiến tức giận lao lên.
Lục Hảo ngăn anh ta lại, nâng mắt lên nhìn, trong mắt mang theo vài phần sắc bén: “Cưu cứ theo quy định của bộ luật hình sự, đối với phần tử tội phạm phạm tội lưu manh sẽ bị phán án có thời hạn dưới bảy năm tù.”
Nhắc đến pháp luật, người đàn ông đen gầy lại có hơi hoang mang: “Mày đang nói gì? Tao nghe không hiểu.”
Lục Hảo tiếp tục: “Đồng thời cũng quy định, hành vi phạm tội ở nơi công cộng sẽ bị phạt nặng hơn, vừa rồi ông đi đến sau lưng tôi, mưu đồ sàm sỡ tôi, mời ông theo tôi tới cục cảnh sát!”
“Đừng có nói vớ vẩn, mày toàn nói cái gì không?”
“Tôi là sinh viên luật của trường đại học thủ đô, chuẩn bị đệ đơn tố tụng.” Lục Hảo lấy thẻ sinh viên của mình ra.
Ánh mắt của cô không hề có một chút sợ hãi nào, môi mím chặt, khóe mắt hơi nhếch lên, tự tin dũng cảm, mang theo thần thái mà chỉ con gái ở thời đại này mới có.
Vẻ đẹp phát ra từ trong xương cốt khiến Dương Phương Kiến ngây người ra như phỗng, anh ta nhìn Lục Hảo, trái tim đập rất nhanh.
Người đàn ông đen gầy sợ rồi, ồn ào kêu cô đang nói vớ vẩn, kiên quyết nói lúc mình đi qua chỉ bất cẩn va phải, xe buýt vừa dừng đã lập tức chạy đi.
Dương Phương Kiến xuống xe, anh ta quay đầu nhìn Lục Hảo, có hơi tự hào: “Vừa rồi em rất lợi hại… đợi sau này chúng ta kết hôn rồi, em nhất cũng có thể giáo dục tốt con chúng ta, đến khi đấy anh sẽ nuôi em.”
Lục Hảo sững sờ, quay đầu: “Cái gì mà anh nuôi em?”
“Đợi sau khi chúng ta kết hôn, con cái chắc chắn cần người chăm sóc, đến khi đó anh ở bên ngoài làm việc, em ở nhà từ từ nghỉ ngơi, nghĩ đến sau này mỗi lần anh về nhà đều có cơm nóng canh nóng, có con có em là anh rất vui rồi.”
“…” Lục Hảo nhíu mày, cô lập tức nói: “Em sẽ không từ chức ở nhà, em rất thích làm luật sư, sẽ không bỏ nghề này đâu.”
Nụ cười trên mặt Dương Phương Kiến nhạt đi, hai tay anh ta đặt lên vai Lục Hảo: “Được, không bỏ thì không bỏ, anh nhất định sẽ ủng hộ em.”
Xem xong phim, Dương Phương Kiến đến bốt điện thoại gọi điện về nhà.
Mẹ Dương ở đầu dây bên kia hỏi: “Cô gái học lực cao mà con theo đuổi đó sao rồi?”
“Cô ấy đã là bạn gái của con rồi.”
“Vậy thì tốt, mẹ dạy con không sai đúng không? Theo đuổi con gái thì phải tốn chút sức lực, con tìm một người vợ học hành giỏi giang, có thể chịu khổ ở đại học thủ đô, sau này nhất định có thể dạy con cái rất tốt, đồng thời còn có thể dọn dẹp nhà cửa cho con, để con không còn nỗi lo về sau nữa.”