Mẹ Khổng lườm ông ta một cái: “Em sống nhiều năm như vậy có thể không nhìn ra được hay sao? Lục Kính Quốc đó suy nghĩ kín đáo, giống một người làm nên đại sự, hơn nữa cũng thường nghe anh kể về chuyện của cậu ta trên chiến trường.”
Mẹ Khổng rất hài lòng nếu Lục Kính Quốc làm con rể của bà ta, ngày hôm sau bà ta đặc biệt trang điểm thật xinh cho Khổng Nhã.
“Mẹ, tóc không cần uốn đâu.” Cả người Khổng Nhã hơi ngả ra sau, không hiểu tại sao mẹ lại vô cùng nhiệt tình với chuyện của cô ấy đến vậy?
Mẹ Khổng trực tiếp ra tay: “Hôm nay con tới cũng là đại điện cho mặt mũi của cha con, không ăn vận tử tế người ta chắc chắn sẽ nói con không đủ tôn trọng.”
Khổng Nhã: “…”
“Làm lỡ thời giờ đọc sách của con.” Khổng Nhã cầm bút khoanh vòng lên sách.
Lúc này, cô ấy nghĩ đến Lục Kính Quốc, hôm qua quên đòi anh ta sách mất rồi.
Cơ hội còn chưa bắt đầu mà Trần Ngọc đã trang điểm lộng lẫy tiến vào.
Cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, tóc xõa tung, kẻ chân mày và tô son, có khả năng là kỹ thuật không tốt nên trang điểm trông hơi giả.
Vừa ra sân vẫn khiến mấy binh lính lâu năm bình thường chỉ huấn luyện, không thường tiếp xúc với nữ sinh đỏ mặt.
Trần Ngọc càng đắc ý hơn.
Lục Kính Quốc đúng giờ đến nơi, anh ta mặc áo sơ mi trắng bên trên, quần quân đội bên dưới, dáng người rất thẳng tắp, chân dài vai rộng, còn mang theo vẻ hoang dã khó thuần phục.
Phía sau cũng có vài người đàn ông theo sát, vừa so sánh, Lục Kính Quốc trông lại càng đẹp trai hơn.
Mấy cô gái trẻ có mặt ở đó đều bị anh ta hấp dẫn, có vài người tính cách khá cởi mở đã đi lên hỏi: “Chào anh, tôi tên là Quách Hồng Trân, có thể làm quen được không?”
“Tôi tên Lục Kính Quốc.” Lục Kính Quốc cười thương mại đáp lại: “Chẳng qua ngại quá, tôi đã có người cần đợi rồi.”
Anh ta cho cô gái trẻ sự tôn trọng, cô gái trẻ chỉ cảm thấy hơi xấu hổ: “Quấy rầy rồi.”
Trần Ngọc thấy anh ta từ chối vài nữ sinh, cũng hơi hất cằm, lắc lư cái váy đỏ đi qua.
“Lục Kính Quốc, anh biết tôi chứ? Tôi tên là Trần Ngọc, hôm qua chính anh vô duyên vô cơ áp giải tôi đi, tôi vẫn chưa tìm anh gây rắc rối đâu, bỏ đi, cho anh một cơ hội xin lỗi đấy.” Trần Ngọc kiêu ngạo duỗi một bàn tay ra: “Cúi người mời tôi nhảy một bản đi.”
Lục Kính Quốc nhướn mày tức cười, trong đáy mắt không hề có một chút độ ấm nào: “Xin lỗi, tôi không có ý với cô.”
Giọng của anh ta trầm thấp nhưng âm lượng lại hơi lớn, mấy nữ sinh bên cạnh đều nghe được.
Bọn họ nhìn vẻ mặt của Trần Ngọc như màu đất, lén lút cười chê.
“Anh!” Trần Ngọc tức giận nhỏ giọng nói: “Lục Kính Quốc, anh đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Đang nói thì một nữ sinh bước từ ngoài cửa vào.
Cô ấy mặc áo ngắn tay màu gạo trắng bên trên, bên dưới là váy dài thêu hoa nhạt màu, cần cổ thon dài, mắt cá chân xinh đẹp giẫm trên đôi giày cao gót màu trắng, chậm rãi bước vào trong.
…
Ánh mắt của Khổng Nhã nhìn xung quanh, mái tóc hơi lay động, khí chất văn tĩnh nhã nhặn lập tức tản ra.
Cô ấy tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, khóe môi của Lục Kính Quốc hơi nhếch lên.
Cơn giận trong lồng ngực của Trần Ngọc vẫn chưa tan, lúc này vừa vặn có một tay lính lâu năm đi lên: “Đồng chí Trần, có thể mời cô nhảy một bản được không?”
“Anh biết nhảy sao?” Cuối cùng Trần Ngọc cũng tìm được đối tượng trút giận, có người tới mời cô ta nhảy một bản, cuối cùng cũng tìm lại được chút thể diện, cô ta bĩu môi quay người rời đi.
Lần này Lục Kính Quốc có mang theo sự chuẩn bị mà tới, anh ta và mấy cấp dưới phía sau liếc mắt nhìn nhau.
Mấy tay cấp dưới này ngầm hiểu ngay, bọn họ sờ mặt mình, không ngờ cả đời này bản mặt này của mình còn có tác dụng như vậy.
Trước khi người khác tới mời Khổng Nhã, mấy người này đã sáp tới mời cô ta khiêu vũ.
Mấy người này đều được Lục Kính Quốc đặc biệt chọn, người nào lớn lên cũng không tính là quá xấu nhưng tuyệt đối không thể nói là ưa nhìn.
Không phải môi dày thì chính là mũi to, mắt nhỏ, dáng người thấp, mấy người này kiểu gì cũng phải chiếm được một cái.
Ánh mắt của Khổng Nhã liếc qua mấy người này, trong lúc nhất thời không biết nên chọn ai, trên thực tế cô ấy cũng không muốn chọn ai cả.