Chương 23
Không cần sợ không đủ nhân bánh, không phải là nhân quá nhiều, mà là bột nếp thật sự quá ít, phần nhân thừa xem như làm thành một món ăn.
Bột nếp có hạn, Miêu Ngạn Khánh nặn ra bánh trôi nhỏ, ăn ba bốn cái mới đủ no bụng, muốn ăn no thì không thực tế, ông bèn để chúng làm điểm tâm ăn giữa chiều.
Trong ba đứa nhỏ Thải Ngọc được chia nhiều nhất, được hẳn ba cái, hai đứa em trai mỗi đứa hai cái.
Chỉ có ba cái bánh trôi, Miêu Thải Ngọc do dự một lát, quyết định mình ăn hai cái, cái cuối cùng cất vào vại men rồi mang ra ngoài.
Cô đi tìm Viên Viên, không phải mời cô ấy ăn bánh trôi Thanh Minh, mà là rủ cô ấy cùng đến nhà họ Tiết tìm Tiết Hoa Bình.
Do dự là bởi vì một cái cho Tiết Hoa An, đang nghĩ hai cái còn lại có nên chia cho Viên Viên một cái hay không, bản thân chỉ ăn một cái.
Sau đó Miêu Thải Ngọc cảm thấy ăn một cái thật sự không đã ghiền, vì thế ăn hai cái, định khi ăn canh đường đỏ sẽ chia cho Viên Viên nhiều một chút.
Ngoài mặt là đi tìm Tiết Hoa Bình, thực tế lại nhờ Tiết Hoa Bình đưa bánh trôi Thanh Minh cho Tiết Hoa An giúp cô.
"Nếu anh cả cậu không cần thì cậu ăn đi nhé, cha mình làm đó, ăn ngon lắm." Nghe Tiết Hoa Bình nói Tiết Hoa An đang ở nhà, Miêu Thải Ngọc cẩn thận lấy bánh trôi ra.
Dưới bánh trôi Thanh Minh lót một mảnh lá dong, là lá dong cũ trong nhà, không biết dùng bao nhiêu lần, cha không nỡ vứt, lần nào dùng xong cũng rửa sạch phơi khô rồi cất lại.
Miêu Thải Ngọc cũng sắp quên lần trước cha lấy lá dong là khi nào.
"Anh mình đang ở một mình trong vườn rau sau nhà, cậu tự đưa cho anh ấy đi." Tiết Hoa Bình biết rõ tính tình anh cả, khả năng cao sẽ để cô ấy ăn.
Cứ nhờ cô ấy truyền lời thì dường như không có tiến triển gì mấy, chi bằng Thải Ngọc tự mình đưa cho.
Tiền Viên Viên cầm lấy vại men trong tay chị em tốt: "Mau đi đi, đừng lề mề nữa."
Miêu Thải Ngọc không lề mề, cô đi đến vườn rau nhà họ Tiết, Tiền Viên Viên và Tiết Hoa Bình ngồi bên thềm đá trước cửa.
Thân là chị em tốt, Tiền Viên Viên nhất định sẽ nói tốt cho Miêu Thải Ngọc, cô ấy nói với Tiết Hoa Bình, Thải Ngọc là thật lòng với Tiết Hoa An, đừng sợ Thải Ngọc trêu đùa anh trai mình.
Cô ấy hiểu con người của Thải Ngọc, không có nghĩa là ai cũng hiểu.
Phần lớn mọi người nghe Thải Ngọc thích Tiết Hoa An, căn bản sẽ không tin là thật, cho dù có nghe chính miệng Thải Ngọc nói, bọn họ cũng sẽ cảm thấy Thải Ngọc muốn đùa giỡn Tiết Hoa An.
"Mình nhìn ra Thải Ngọc thật lòng." Vừa tặng hoa vừa tặng đồ ăn, nói Thải Ngọc không phải thật lòng, cô ấy cũng không tin.
"Cậu nhìn ra là tốt rồi."
Trong vườn rau.
"Em đừng đùa anh, anh không có tâm trạng chơi trò chơi với em." Tiết Hoa An dừng tay không làm nữa, đứng lên nhìn Miêu Thải Ngọc.
Miêu Thải Ngọc: "Em không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy để đùa với anh, anh nói thử xem phải làm thế nào anh mới bằng lòng đồng ý làm bạn trai em?"
"Nhà anh chỉ là gia đình bình thường."
"Nhà em cũng bình thường, anh sợ cha mẹ em đòi nhiều sính lễ sao? Không đâu, anh yên tâm đi, mẹ em trông tính tình nóng nảy vậy thôi nhưng con người bà ấy tốt lắm, chúng ta ở cùng một đại đội, sính lễ cũng rất bình thường, mẹ em nói nếu em gả đến đại đội hoặc công xã khác, bà ấy mới đòi thêm chút sính lễ, cuối cùng tất cả cũng do em giữ thôi."
Cô rất tán thành quan điểm của mẹ cô, vị trí đại đội của các cô rất tốt, cách thị trấn gần nhất, cô gả đến đại đội khác coi như là "lấy chồng xa", nhiều sính lễ một chút cũng là đương nhiên, không cho được thì đừng kết hôn.
Cuối cùng tất cả sính lễ đều cho cô giữ, mẹ cô bảo cô giấu nhà trai, tránh cho gặp phải kẻ gian, ngoài mặt cho nhiều sính lễ, sau khi cưới xong lại cướp hết của cô.